Audio 'Yêu Cả Một Đời'
Thể loại: Xã Hội
Diễn viên:
- Tài Linh: Nga
- Vũ Linh: Khanh
- Bảo Quốc: ông Đại Hưng
- Ngọc Giàu: bà Đại Hưng
-....................
- AUDIO
- Nội dung
“Đời người con gái khổ đau nhiều rồi – Ngậm ngùi mưa xuống trên nét son môi.”
Ngày đầu tiên Nga gặp Thanh là ngày định mệnh, gieo vào lòng cả hai nỗi nhớ nhung u hoài. Thanh là một kỹ sư, con trai gia đình giàu có gia giáo, anh không ăn chơi lêu lổng nhưng sự hào hoa lãng mạn và đa tình đã khiến anh thành một sát thủ tình trường của không biết bao cô gái.
Trong một lần giúp đỡ Nga thoát khỏi bọn lưu manh cướp giật, “mùi tóc, làn môi, nụ cười và cả sự dịu dàng” của Nga đã làm trái tim Thanh lỗi nhịp. Anh nhận thấy anh đã bắt gặp được một cái gì mới mẻ có thể thay đổi cả cuộc đời anh. Cũng từ đó lòng Nga cũng như anh vương mang một bóng hình kỷ niệm, một sự ngưỡng mộ với chàng trai đã từng cứu giúp mình.
Vòng xoay cuộc đời đã vô tình cho nàng và người đó gặp lại nhau trong nụ cười hạnh phúc. Vợ chồng Phương, cả mẹ và bà nội của Thanh cũng hết sức hài lòng khi họ chọn Nga làm vợ Thanh – bước chân ngựa hoang sẽ dừng lại.
Lễ cưới tưng bừng rộn rã với tiếng pháo mừng, lời chúc tụng của gia đình bè bạn. Cả hai ngỡ đã tìm được hạnh phúc bên người mình yêu mến, nhưng niềm vui đang tràn ngập trong căn nhà bé nhỏ bỗng chốc tắt lịm. Đêm tân hôn Thanh bàng hoàng phát hiện Nga về làm vợ mình khi tấm băng trinh nàng đã đánh mất đi từ lúc nào, nỗi thất vọng đưa anh xuống tận cùng của sự hụt hẫng.
Sự tự ái của người đàn ông đã khiến Thanh như điên cuồng trong giận dữ, những lời nhục mạ đay nghiến của anh làm nỗi đau trong Nga như một hố sâu chẳng thể lấp đầy. Còn giải bày được sao khi chính nàng là người đã lừa dối và che giấu vết nhơ ấy trước khi tiến đến hôn nhân với Thanh.
“Người vừa tặng ta vết thương đau ngọt ngào. Chẳng nợ gì nhau, hãy để hồn ta bay cao. Từ vào cuộc vui đã chớm nghe lừa dối. Che giấu trên nụ môi những lời yêu đã tả tơi.”
Là con gái “đã trót lỡ thương một người” thì khi đưa thuyền sang bến đục hay trong cũng phải chấp nhận. Một ngày nên nghĩa phu thê thì có ra sao đi nữa nàng cũng là vợ Thanh, nàng chấp nhận mọi lời cay tiếng đắng cả sự lạnh lùng và căm phẫn của anh ban tặng – vì anh là tất cả, là tình yêu, là sự tái tạo lại cuộc đời nàng. Dù chồng không yêu thương, không đoái hoài đến nhưng bù lại nàng có một người chị chồng luôn quý thương và tôn trọng nàng hơn tất cả. Dù biết hết quá khứ đen tối nhục nhằn của nàng chị Phương vẫn luôn muốn nàng trở thành em dâu mình. Nhưng tình thương của gia đình không đủ sức vực dậy nguồn sống trong nàng, khi mà Thanh không cần nàng nữa.
“Ði trong đêm mưa mưa rơi tầm tã. Hoang mang bâng khuâng ai mong từ giã. Hạt mưa rơi ướt mi nàng se thắt tim chàng. Giây phút ngỡ ngàng đôi lứa thôi đành…”
Vì ai, vì đâu mà nàng đã đặt trọn trái tim và cuộc đời mình vào Thanh. Có phải vì câu “Anh không cần thời gian để hiểu nguồn cơn, anh chỉ biết yêu em và vẫn yêu em mãi mãi. Dù cho mối tình hai ta có gì ngang trái anh vẫn trọn đời yêu bằng lẽ phải con tim…”. Cho nên anh thương yêu trân trọng – nàng hạnh phúc, anh hất hủi thờ ơ – nàng chấp nhận!
“Mơ ôm anh trong tay đêm mưa thì thầm. Cho bão tố về làm chiêm bao.”
Ước mơ quá ư là bé nhỏ, nhưng đến nay đã một năm sau ngày đám cưới, cái quá khứ dơ bẩn của Nga vẫn sống như một bóng ma vật vờ làm Thanh không thể nào chấp nhận được.
Thì ra người ta nói đúng “bọn đàn ông là những kẻ ích kỷ nhất trên đời”, cả một khoảng đời trai lao thân vào con đường phóng đãng đến khi dừng chân Thanh lại muốn kề cận bông hoa chưa vướng bụi phong trần. Không ai muốn mình làm một loài hoa sống trong bùn lầy nước đọng, mà đều muốn nở rộ giữa vườn xuân. Chính Nga cũng vậy, những bất hạnh dồn dập phủ lấy đời nàng khiến cho cành hoa thắm phai màu cát bụi.
Nhờ có Phương luôn là một người chị chu đáo và hiểu lý lẽ. Cô đã nhận ra chuyện “cơm không lành canh không ngọt” qua những u uẩn tủi hờn nằm sâu trong đáy mắt Nga và những lời nói đầy sự bực bội ghen hờn của Thanh. Bằng chính sự cảm thông của một người phụ nữ và tình thương của một người chị, Phương buộc lòng kể hết cho Thanh nghe cả một thời quá khứ ô nhục của Nga. Mà những điều Phương muốn để chính Nga kể lại thì tốt hơn, nhưng hôm nay người chị này không thể im lặng khi nhìn hạnh phúc gia đình em mình trên bờ vực tan rã.
Cũng bởi sự bất hạnh không mẹ không cha, không người thân bạn bè và sự ngây thơ của một người con gái, Nga bị ông Đại Hưng hãm hại lấy mất những gì đẹp đẽ nhất của đời con gái. Đến khi nàng mang thai và sanh con ra lại bị bà Đại Hưng tước đoạt quyền làm mẹ và đuổi nàng đi biền biệt… Cho đến khi… gặp được Thanh, cuộc đời nàng lại sang một trang đầy nước mắt khác.
Bây giờ thì Thanh đã hiểu những thiệt thòi mất mát của vợ, “bỏ những ngày qua ta sưởi ấm lại lòng mình… em hết buồn anh cũng hết quạnh hiu. Sống lại với em anh sẽ bỏ hết đời lãng tử… sát lại gần nhau để thấy hạnh phúc của đôi mình”. Sau tất cả, Thanh xây dựng lại hạnh phúc mới trên cuộc đời bất hạnh đáng thương của vợ, trên sự cảm thông và thấu hiểu đối với người mình thật sự yêu bằng trái tim bằng cuộc đời. Cả hai sẽ đón chào một sinh mạng mới, thiên thần bé nhỏ ấy sẽ là sợi dây buộc chặt cuộc đời Thanh và Nga bên nhau mãi mãi. Để cả một đời này họ mãi mãi yêu nhau!
“Đường nào vào thiên đàng ái ân. Là đường vào nhịp thở lâng lâng. Mùa Xuân đang đi trong lời yêu mới. Có hoa vàng phủ đường mòn gót chân mềm.
Lạc vào vườn Xuân tình ngất ngây. Thả hồn vào cơn gió mê say. Cành hoa tươi chôn sâu cành xa vút. Để muôn đời mình còn được yêu nhé anh.”
Người kể: LụcNgọcBảo