Thính âm cung

Audio 'Tìm Về Quê Nội'

Thể loại: Xã Hội

             (2 phiên bản)

Diễn viên:

- Tài Linh: Thu Vân

- Vũ Linh: Minh

- .......................

  • AUDIO
  • Nội dung

“Từ biệt nhau đi giữa mùa trăng xẻ đôi lúc tình mới thành lời.

Trông nhau lần cuối, nước mắt tuôn mặn môi nước mắt chia đôi đời…”

 

 

Nước mắt đã bao lần thấm ướt đôi mi của người phụ nữ tên Trần Thị Xuân Mai, khi cô tiễn đưa chồng sang trời Tây lập công danh sự nghiệp. Một mình nơi quê nhà cô nén nhớ mong để chăm sóc nuôi dạy con nên người cho chồng yên tâm lo sự nghiệp. “Ai đi muôn dặm non sông – Để ai chất chứa sầu đong vơi đầy.”
 

Nhưng sau ngày anh đi không bao lâu, nơi quê nhà cô nhận được điện tín báo tin “Chuyến tàu đi ngoại quốc có chở ông Lê Văn Minh gặp tai nạn bất ngờ, tất cả hành khách đều gặp nạn”. Mọi hy vọng về một tương lai tốt đẹp của cô và Minh bỗng chốc sụp đổ trước mắt, “đường đời ngăn đôi để một người sầu lên môi”.

 

Giữa đất Sài Gòn tứ cố vô thân làm sao Xuân Mai bảo bọc lo toan cho đời con trẻ được ấm êm. Dù biết rằng trẻ thơ “tóc xanh không thể nhuốm màu đau buồn” nhưng vì nghĩ cho cuộc đời Thu Thảo mà cô phải kể cho con nghe chặng đời gian nan của ba mẹ nó.

 

Xuân Mai đến với Minh “không mối lái mai dong, không mâm trầu khai rượu”. Cô là một cô gái con nhà dân dã – ngoan hiền giỏi giắn, anh là con của Hội đồng có tiếng cả vùng Sa Đéc – có chí có tài. Hai người đến với nhau bằng tình yêu bằng sự ngưỡng mộ và cả trách nhiệm khi Xuân Mai không ngần ngại đã trao cho anh cả cuộc đời con gái. Đến khi giọt máu kết tinh từ tình yêu tha thiết của hai người ngày một lớn dần trong Xuân Mai thì Minh trở về nhà cầu xin ba được cưới cô làm vợ.

 

Ông Hội hết sức tức giận vì con trai chưa có công danh sự nghiệp rỡ ràng lại vượt vòng gia phong lễ giáo đặt ông vào chuyện đã rồi, bắt ông phải chấp nhận dâu và cháu. Minh hứng chịu những lời chửi mắng và từng lằn roi đòn của cha để rồi ra đi cùng người anh yêu quý. “Dù cho tương lai có hoa vàng phủ lối nhưng nếu chỉ có mình anh độc hành đếm bước thì tương lai kia xin trả lại cho đời, anh không thể vì danh vọng giàu sang mà quên tiếng hẹn thề. Làm sao tình ta chia xa cho được, dẫu không bước sang nhà thì em vẫn là vợ anh…”

 

Và rồi đứa bé ấy cũng ra đời trong tình thương yêu của ba mẹ. Vì hoàn cảnh vợ chồng cô gửi con cho một vú em nuôi dưỡng, không ngờ người đàn bà ấy xấu xa đem đứa bé bán đi rồi nói là thất lạc. Ba năm sau cô sanh đứa con thứ hai, tất cả tình yêu thương về đứa con gái thất lạc vợ chồng cô chôn giấu trong lòng để chăm sóc nuôi dạy Thu Thảo nên người.

 

Mười ba năm trôi qua, Thu Thảo ngày một khôn lớn nhưng Thu Lan vẫn bặt tin. Ngày Minh ra đi vẫn luôn khắc khoải trong lòng về đứa con gái ấy, anh dặn vợ ở lại quê nhà hãy gắng tìm. Thế mà con chưa tìm được thì tin anh mãi ra đi giữa lòng biển sâu lạnh lẽo lại đến, Xuân Mai quyết định dẫn con về quê nội để con biết được gốc gác cội nguồn để ông cháu nhìn nhận nhau rồi cô sẽ chết theo chồng cho trọn đạo phu thê.

 

“Gương xưa còn đó nhưng bóng hình nào thấy đâu.

Áo xưa còn đó nhưng mùi hương phai nhạt rồi.

Từ đó, nghe trong lòng mưa gió từng đêm…”

 

Trên đường từ Sài Gòn về Sa Đéc một mẹ một con với muôn phần khó khăn, Xuân Mai bệnh nặng mà còn bị kẻ xấu lấy cắp tư trang tiền bạc. Thu Thảo tuy còn nhỏ dại nhưng thông minh ngoan ngoãn, con bé luôn hiểu những gì Xuân Mai chỉ bảo và hiểu cả quãng đời gian khổ của ba mẹ mình. Nó thương cho người chị kém may mắn, nó thương cho mẹ ngày một héo hon vì sự ra đi của ba, nó ước mong được về quê nội rồi nó sẽ thay mẹ thay ba van xin ông nội sự tha thứ.

 

Hai mẹ con vất vả tìm về nhà ông Hội nhưng tư cách gì để gặp ông đây?

 

Để dò ý của cha chồng Xuân Mai dặn con không được nói ra thân phận mình dù ai có hỏi. Hai mẹ con ngậm đắng nuốt cay xin vào làm công trong lò gạch của nhà chồng mong một ngày nào đó sẽ được gặp ông Hội. Cũng may ông Hội là một người tốt bụng thương kẻ ăn người ở, những người làm công luôn được ông đối xử rất tốt. Biết Xuân Mai đang bệnh nặng không thể lo thuốc thang ông liền đem mẹ con cô về nhà hết lòng chạy chữa chăm sóc.

 

Hoàn cảnh đáng thương của mẹ con cô và sự hiếu thảo ngoan ngoãn của Thu Thảo nhanh chóng được lòng của ông Hội. Ông thương yêu bé Thảo như cháu con và cho quyền con bé được kề cận chăm sóc giúp ông trong công việc gia đình.

 

Nhờ bé Thảo, ông Hội đọc được những dòng thư Xuân Mai gửi với lời trăng trối “gửi gắm hai đứa con và lời xin lỗi” vì không trọn đạo dâu hiền. Nước mắt bao giờ cũng chảy xuôi, dù có ghét có giận cách mấy thì đó vẫn là máu mủ thâm tình, là huyết thống, là báu vật mà Minh đã để lại cho ông cho dòng họ trước khi mất. Ông chỉ giận vì Minh không nghe lời ông tự quyết định hạnh phúc trăm năm, nhưng bây giờ còn gì để giận. Hiểu được nổi lòng của ông, Xuân Mai cúi xin ông một lời tha thứ và vạn lời xin lỗi thay cho chồng, cho con, cho một người vợ – một nàng dâu thảo.

 

Và cũng chính nơi đây, cô đã tìm lại được Thu Lan – đứa con gái thất lạc hơn mười sáu năm qua. Thu Lan được một người phụ nữ nhân hậu tốt bụng nuôi dưỡng cưu mang mười mấy năm ròng, cô bé rất giỏi và hiếu thảo.

 

Cuối cùng thì tâm nguyện của Minh cũng được thực hiện, Xuân Mai cảm thấy không còn gì lưu luyến để ra đi cùng chồng. Nhưng trời xanh có mắt, người tốt không dễ gì gặp nạn. Minh trở về trong sự ngỡ ngàng đong đầy nước mắt của ông Hội, của vợ anh và các con. Nụ cười nở rộ trên môi tất cả mỗi người. Hạnh phúc đã đến một cách trọn vẹn với Xuân Mai trong vòng tay đón nhận của cha chồng, trong ngày trở về của người chồng mà cô đêm ngày “mắt nhòe lệ mong người về lau khô”.

 

“Tình ngỡ đã quên đi, nhưng lòng cố lạnh lùng.

Người ngỡ đã xa xăm, bỗng về quá thênh thang.

Ôi áo xưa lồng lộng, đã xô dạt trời chiều.

Như từng cơn nước rộng, xóa một ngày đìu hiu.

Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy.

Người ngỡ đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây.

Những bước chân mềm mại, đã đi vào đời người.

Như từng viên đá cuội, rớt vào lòng biển khơi.”

Người kể: LụcNgọcBảo

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >