Thính âm cung

Audio 'Tiếng Hạc Lưng Trời'

Thể loại: Tuồng Cổ

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Trúc Lan Phương Tử

- Vũ Linh: Các Vũ Sơn Đằng

- Châu Thành: Hoàng Hạc Lâm

- Phượng Hằng: Dã Ngọc

- ................

  • AUDIO
  • Nội dung
"Ngày đầu tiên mình gặp gỡ, có ai đâu ngờ rồi sẽ vướng đau thương. Nỗi đau đến thiên thu sầu, mình làm gì thoát qua lìa tan.”
 

Trong một lần cải nam trang vào rừng săn bắt, tiểu thư Trúc Lan Phương Tử – con gái cưng của quan phủ chính Trúc Gia Lộ, đã gặp phải bọn cướp Tuyết Sơn, may nhờ Các Vũ Sơn Đằng và Hoàng Hạc Lâm ra tay giúp đỡ. Với Dị Nhân, thủ lĩnh bọn cướp, ngày trước từng là thuộc hạ ở Mạc phủ, thì hình bóng của Phương Tử đã in sâu vào tâm não hắn. Biết rõ tay phàm không thể chạm đến người tiên, nên Dị Nhân xin được làm thuộc hạ suốt cả đời bên cạnh cúi đầu vâng dạ nghe theo lệnh truyền của Phương Tử. Trước tấm si tình cuồng dại ấy, nàng đã mền lòng nhận hắn làm thuộc hạ.

 

Có lẽ lúc giao đấu với bọn cướp, Sơn Đằng đã bị thương, chàng ngất xỉu. Phương Tử đã dùng chiếc khăn tay băng bó cho chàng. Chiếc khăn ấy cũng đã trói chặt đôi tim. Trước khi chia tay, Phương Tử nói sự thật nàng là gái giả trai. Trong cái im lặng bao la, sao chàng nghe vọng đến tiếng nhạc lòng, nhịp rộn rã trong trái tim lời tình yêu thứ nhất cũng là lời thề trọn kiếp chẳng phôi pha. Phương Tử tặng chàng viên hồng ngọc vật gia bảo của dòng họ Trúc.

 

Nàng và Chàng bắt đầu đã là một sai lầm.

 

Chỉ là kiếp này hai người đã chọn sai đường.

 

Gặp nhau sai thời điểm.

 

Và đứng sai vị trí.

 

Lần thứ hai gặp nhau tại quán “Gió Anh Đào”, Dã Ngọc – con gái của lão tướng Dã Chi Hòa, lập quán tìm cách mong cứu cha đang bị giam cầm trong phủ chính, đã cho Sơn Đằng biết thân phận thật sự của Trúc Lan Phương Tử.

 

Sự thật bao giờ cũng phũ phàng. Lời nói của Dạ Ngọc như dao đâm thẳng vào tim chàng, máu không ngừng tuôn chảy. Bỗng phút chốc Sơn Đằng và Phương Tử đứng ở hai bờ chiến tuyến, thù Vĩnh Xuyên chàng thề không đội trời chung cùng Trúc Gia Lộ.

 

Các Vũ Sơn Đằng, tay không tấc sắt lén vào lâu đài của quan phủ chính tìm Trúc Lan Phương Tử, chàng trao trả cho nàng viên hồng ngọc như trao gởi con tim. Kiếp này định sẵn mãi mãi hai người không thể ở bên nhau, càng kéo dài chỉ càng thêm đau khổ.

 

Lúc đôi uyên mạng khổ đang khóc than nói lời ly biệt, thì Hoàng Hạc Lâm đến quyết bắt Các Vũ Sơn Đằng lập công với quan phủ chính. Lần đầu gặp Phương Tử ở rừng xanh, hắn đã biết nàng là gái cải nam trang. Dù khoác lên người xiêm y nam nhân vẫn không thể che đậy nét xuân diễm lệ mà trời ban cho nàng. Hắn đã yêu nàng, yêu từ cái nhìn đầu tiên và quyết tâm chiếm được Phương Tử mà không từ bất cứ thủ đoạn nào. Hắn bất chấp phản bội Vĩnh Xuyên, phản bội tình nghĩa huynh đệ đầu quân dưới trướng Trúc Gia Lộ, tất cả cũng chỉ vì một hình bóng tuyệt sắc giai nhân.

 

Chuyện Sơn Đằng đột nhập bị Trúc Gia Lộ phát hiện, ông muốn giết chết chàng, diệt trừ hậu họa. Trong lúc giao đấu, Hoàng Hạc Lâm đánh lén, khiến Sơn Đằng trọng thương. Trúc Gia Lộ truyền giam chàng vào ngục tối. Lợi dụng đêm khuya, Phương Tử đánh thuốc mê bọn canh ngục giải cứu cho Sơn Đằng.

 

Và rồi sẽ có một trận tử chiến hoặc Sơn Đằng hoặc Trúc Gia Lộ phải có người gục ngã dưới kiếm.

 

Đứng giữa ngã ba đường. Một bên là người cha yêu thương nàng xem nàng như trân châu kỳ bảo mà nâng niu trong tay. Một bên là tình yêu sâu đậm. Nàng không có quyền lựa chọn, lựa chọn nào cũng sẽ khiến nàng đau khổ, đau khổ hơn chết.

 

Thôi thì, tình yêu giữa nàng và Sơn Đằng không sinh ly cũng tử biệt. Chàng không thể buông bỏ thù hận Vĩnh Xuyên, nàng cũng không thể bỏ cha mà đứng về phía chàng.

 

Hy sinh!

 

Sự lựa chọn tốt nhất. Nàng cùng Sơn Đằng đối ẩm đêm nay, để rồi sáng mai mỗi người mỗi ngã. Rượu là tình là nghĩa, không nghĩa không tình một hớp cũng đắng cay. Chất lỏng cay nồng như có vị mặn. Có gì đó rớt ra từ mắt chàng, chảy vào tim chàng, lạnh buốt.

 

Một lần nữa Hoàng Hạc Lâm xuất hiện, nhìn cảnh hai kẻ yêu nhau vừa nhấp chén ly bôi khóc sầu tống biệt, lửa ghen hờn đốt cháy lương tri trong hắn. Tia lý trí cuối cùng còn sót lại nói cho hắn biết một là Sơn Đằng chết, hai chính hắn là người nằm xuống. Ngước nhìn trời, hắn hận trách cao xanh, hắn gặp gỡ trước sao thành người đến muộn. Cúi xuống đất trách đất kia bạc ác, sanh Hạc Lâm sao còn sanh chi Sơn Đằng.

 

Cũng là tình yêu. Hạc Lâm thì điên cuồng muốn chiếm đoạt dù hắn rất rõ ràng Trúc Lan Phương Tử không bao giờ thuộc về hắn. Còn Dị Nhân cũng yêu, nhưng cam tâm âm thầm lặng lẽ làm chiếc bóng bên lề hạnh phúc. Chỉ cần Phương Tử vui Dị Nhân đã thấy vô cũng mãn nguyện.

 

Sơn Đằng tuy đã ngấm thuốc mê do Phương Tử bỏ trong rượu, nhưng với tài nghệ tuyệt luân của chàng, Hoàng Hạc Lâm vẫn thất thủ, hắn bắt Phương Tử uy hiếp Sơn Đằng… khát vọng chiến thắng đã biến hắn thành một con dã thú.

 

Đụng đến Phương Tử, kết quả chỉ có con đường chết. Dị Nhân đã chém hắn một đường gươm chí mạng. Âu đó là cái kết cho kẻ phản bội.

 

Thuốc mê đã có tác dụng, Phương Tử thay đổi xiêm y giả dạng thành Sơn Đằng ra đón cha. Dị Nhân nhìn từng hành động của Phương Tử mà ngỡ như tim mình bị ai đó hung hăng bóp chặt, đau đớn. Nhưng Dị Nhân biết hắn không có quyền và cũng không thể ngăn cản quyết định của Phương Tử.

 

Phương Tử nhìn mặt người yêu lần sau cuối, muốn thu hình ảnh ấy vào trong tim óc, đường đến suối vàng nàng sẽ không sợ cô đơn.

 

Trúc Gia Lộ cứ ngỡ đứng trước mình là tay kiếm anh hùng võ sĩ đạo Các Vũ Sơn Đằng, ông ra tay không hề nhân nhượng. Khi ông phát hiện ra, thì đã không còn kịp nữa… máu từ người Phương Tử nhuộm đỏ xiêm y.

 

Nàng dùng máu của mình để chuộc những tội ác cho cha.

 

Nàng dùng máu của mình để bôi xóa hận thù trong Sơn Đằng.

 

Và nàng dùng máu của mình nhuộm cho tình yêu giữa họ mãi mãi thắm màu.

 

Không còn gì đau đớn hơn, chính tay mình giết chết con mình, đứa con mà ông xem là tâm can bảo bối. Chỉ vì đam mê quyền lực, mà ông đã gây ra bao nhiêu thù hận, để giờ phải đánh đổi bằng mạng sống con gái cưng của mình. Trúc Gia Lộ không còn tha thiết gì nữa, trong ông bây giờ chỉ còn là sự ăn năn, hối hận.

 

Khi Sơn Đằng tỉnh dậy chỉ còn kịp nhìn người yêu lần sau cuối. Từng mạch máu trong tim nghe đứt rời từng đoạn, nhìn mặt người yêu sao nát ruột tan lòng. Sơn Đằng cảm giác được buồng tim đau đớn, giống như là con đê chắn sông bị vỡ, ào ào chảy ra không thể ngừng được.

 

“Phương Tử nàng đừng chết!”

 

Nàng muốn gì, cứ nói bất kể là đúng hay sai ta cũng sẽ cho nàng. Tình yêu cũng cho nàng, con người cũng cho nàng. Nhưng đã hết rồi, chỉ còn đành hẹn nhau kiếp sau. Kiếp sau nàng không phải là con gái của Trúc Gia Lộ, chàng cũng không mang trong người dòng máu võ sĩ đạo. Những chuyện ân oán, thị phi sẽ không liên quan đến họ. Sẽ không có mãnh lực nào chia cách tình yêu của họ nữa.

 

“Em chết rồi, anh có còn yêu em nữa không… yêu một mình em thôi… một mình em…”

 

Cả thế giới trong chàng dường như đang chìm trong bóng tối vô tận, chàng như bị bao vây trong sương mù không cách nào tìm được lối ra. Tất cả chỉ còn âm thanh đến từ địa ngục.

Người kể: 3mtl

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >