Audio 'Sự Tích Táo Quân'
Thể loại:
Diễn viên:
- Tài Linh: Tuyết Trinh
- Vũ Linh: Đỗ Thanh Tâm
- Linh Châu: Triệu Khắc Phú
- AUDIO
- Nội dung
Tại quận Tứ Xuyên, làng Vĩnh Thọ ở xứ sở Trung Hoa xa xôi. Có chàng thư sinh tên tự Đỗ Thanh Tâm là một chàng trai hiếu học, hiền lành, nhưng có phần nhu nhược. Chàng sống cùng với mẹ và người vợ đã thành thân được ba năm, nàng tên là Mai Tuyết Trinh, một cô nương xinh đẹp, nết na hội tụ đủ tam tùng tứ đức. Với mẹ chồng nàng kính trọng, chăm lo hết mực, còn với chồng nàng nhất dạ thủy chung. Chàng và nàng như đôi uyên ương trời sinh một cặp. Vậy mà cuộc sống lại không êm đềm với nàng vì dường như hóa công ông ganh ghét với phận hồng nên đã gieo trái ngang cho đời nàng…
Đỗ phu nhân là người hà khắc, hẹp hòi, ích kỷ, ngay từ đầu bà đã không thuận lòng Tuyết Trinh làm dâu, nhưng vì chiều lòng con trai cưng nên đành ép dạ. Lấy cớ “tam niên vô tự bất thành thê” bà ép Đỗ Thanh Tâm phải làm giấy từ thê.
Mặc cho Tuyết Trinh đau khổ, khóc lóc, van xin Đỗ phu nhân vẫn lòng cứng như sắt, quyết tâm đuổi nàng dâu xấu số ra khỏi nhà. Không màng nàng có nơi dung thân hay không mà vứt cho Tuyết nương một túi tiền. Thanh Tâm dù có thương vợ nhưng không dám cãi lệnh mẹ, chàng cũng đành nhắm mắt, cắn răng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, yếu ớt của vợ mình từng bước, từng bước dầm mình trong cơn mưa tầm tã…
“Em như thuyền ra khơi, mênh mông ngàn sóng giăng. Yêu anh lòng không vơi, Tâm ơi, trời chẳng thương, buộc mình xa nhau.”
Trước mặt là sông nhỏ ngăn đường, sau lưng đã chẳng còn đường quay về. Đau thương, tuyệt vọng Tuyết Trinh quẫn trí mượn dòng sông xóa đi mọi đau khổ. Thời may, nàng được Triệu Khắc Phú – chàng trai giàu có, hiền lành, đức độ cứu giúp.
Cánh cửa này vừa khép lại, lập tức cánh cửa mới tươi sáng hơn lại mở ra đón chờ Mai Tuyết Trinh. Trước một nàng con gái nhu mì, hiền thục đoan trang như Tuyết Trinh không khỏi khiến trái tim Triệu Khắc Phú xao động. Đối với ân nhân, nàng cũng không hề giấu diếm chút gì về quá khứ đau thương trước kia. Triệu Khắc Phú lại càng kính trọng và yêu thương nàng hơn, chàng tin tưởng mình đã chọn không lầm người bạn trăm năm.
Đối với mối duyên xưa, Tuyết Trinh không còn dám trông mong gì. Nhưng dẫu sao “nhất nhật phu thê, bách dạ ân”, để vẹn tình trọn nghĩa, nàng xin phép Triệu Khắc Phú chờ đợi nàng tròn ba năm mới nên nghĩa vợ chồng (đoạn này NN ca nghe nhức nhói, tái tê). Triệu Khắc Phú là bậc chính nhân quân tử, đối với yêu cầu của Tuyết Trinh, chàng vui vẻ nhận lời.
Riêng gia đình nhà hộ Đỗ, đã gieo quá nhiều nghiệp ác, trời cũng không cách nào dung thứ khiến xui cướp vào nhà. Đỗ phu nhân bị giết chết, Đỗ Thanh Tâm chỉ bất lực ôm lấy xác mẹ gào thét giữa trời mưa gió. Chàng ôm xác mẹ khóc than thảm thiết, để rồi bị nhiễm bệnh phong cùi. Xét ra chàng là một đứa con chí hiếu.
Thời gian vô tình qua mau, lời hẹn ước ngày nào giữa Tuyết Trinh và Triệu Khắc Phú sắp đến. Nào ngờ, lúc nàng vừa chạm tay vào hạnh phúc thì lần nữa nghịch cảnh lại trút xuống đời nàng.
Đỗ Thanh Tâm từ một công tử nhà giàu, tuấn tú giờ trở thành kẻ ăn mày lang thang, thân tàn ma dại. Cuộc tao ngộ không định trước, khiến Tuyết Trinh quá đỗi bàng hoàng. Gặp lại người xưa, nửa câu hờn trách cũng không có, thì ra suốt ba năm qua, nàng vẫn tự lừa mình dối người, nàng vẫn một lòng một dạ thương nhớ Đỗ Thanh Tâm, nàng muốn được ở bên chàng chia sớt mọi gian lao.
Nhưng Thanh Tâm còn mặt mũi nào dám nhìn Tuyết Trinh, làm sao có đủ can đảm dang rộng vòng tay ôm lấy nàng khi giờ đây chàng chỉ là một kẻ tàn phế, đang sống những ngày thừa tạm bợ. Triệu Khắc Phú là người tốt, đáng để nàng nương tựa cả đời. Chàng đã một lần làm lỡ làng cuộc đời nàng, thì không thể lần thứ hai chính mình đẩy nàng vào đường khổ. Điều duy nhất Đỗ Thanh Tâm có thể làm lúc này chính là trốn chạy.
Ông trời đã sắp sẵn mọi thứ, vừa hay đúng lúc Triệu Khắc Phú về đến.
Sụp đổ!
Đau lòng!
Ghen hờn!
Triệu Khắc Phú chẳng tiếc lời mai mỉa Tuyết Trinh cho nàng chính là hạng gái lăng loàn trắc nết, miệng thì nói nhớ chồng cũ, sau lưng lại có những cử chỉ không đoan chính cùng người khác. Triệu Khắc Phú không để Tuyết Trinh có cơ hội giải thích.
Uất ức, đau thương, Tuyết Trinh để lại thư tuyệt mạng, nàng mượn ngọn lửa đỏ để chứng minh lòng trong sạch của mình. Tâm nguyện cuối cùng, nàng mong Khắc Phú giúp đỡ Đỗ Thanh Tâm.
Hối hận!
Ăn năn!
Tự trách!
Chỉ vì chút hờn ghen, ích kỷ, Triệu Khắc Phú đã tự tay đánh rơi hạnh phúc của bản thân. Tuyết Trinh đã chết, chàng sống cũng không còn ý nghĩa, Khắc Phú viết thư để lại toàn bộ gia sản cho Đỗ Thanh Tâm, rồi cũng lao mình vào lửa đỏ cho tròn câu chung thủy cùng người thương.
Lúc này, gia nhân trong nhà đã bắt được Đỗ Thanh Tâm trở về, thì hay Khắc Phú và Tuyết Trinh đã chết, mà cớ sự chính là vì tên ăn mày phong cùi này. Bao nhiêu tức giận, tên gia nhân trút hết lên đầu Thanh Tâm. Người nói vô tình, người nghe hữu ý, bạc vàng không thể đổi lại Tuyết Trinh, thế gian này không còn gì để Đỗ Thanh Tâm lưu luyến nữa. Nếu sống chẳng trọn câu phu phụ, nơi âm cảnh chàng mong cùng nàng nối lại duyên xưa. Đỗ Thanh Tâm cũng tự hủy mình trong lửa đỏ.
Ông trời là thương hay là ghen ghét Mai Tuyết Trinh đây. Nàng gặp được hai người đàn ông hết lòng yêu thương nàng, nhưng cũng chính hai người này khiến nàng thương tâm. Một Đỗ Thanh Thanh nhu nhược, yếu hèn, ngay cả vợ mình anh không bảo vệ được, anh không trọn chữ Tình thì nói gì đến chữ Hiếu. “Làm trai cho đáng nên trai. Xuống đông đông tĩnh, lên đoài đoài yên” thế mới xứng là người con chí hiếu.
Một Triệu Khắc Phú bản lĩnh, khẳng khái giàu lòng nhân nghĩa lại hồ đồ nông nổi hờn ghen dẫn đến bi kịch không thể vãn hồi.
Hỡi thế gian, tình là gì?
Người kể: Kimngann