Audio 'Quãng Đời Lầm Lỡ'
Thể loại : Xã Hội
Diễn viên :
- Tài Linh : Lệ Khanh
- Vũ Linh : Huỳnh
- Thanh Hằng : Diệu Ái
..........
- AUDIO
- Nội dung
“Quãng đời Lầm Lỡ” nói về số phận của những con người bị cuộc đời xô đẩy vùi dập đến tận cùng, nhưng họ lại có một nghị lực và ý chí vươn lên, muốn giũ hết cát bụi để làm con người lương thiện có ích cho xã hội.
Nội dung chính xoay quanh cuộc đời của Huỳnh và Lệ Khanh, cả hai đều lớn lên từ cát bụi phong trần, giông gió cuộc đời xô đẩy nổi trôi. Thiên hạ gọi Huỳnh là thằng du đãng ma cô, thiên hạ gọi Lệ Khanh là cô gái giang hồ. Trong khi Lệ Khanh là gái phong trần sống cảnh vợ tạm chồng hờ với Quân. Thì chính Huỳnh – đại ca trong chốn giang hồ được trao cho nhiệm vụ bảo vệ Lệ Khanh. Vì ông Quân sợ Diệu Ái – vợ sắp cưới đến đánh ghen.
Lệ Khanh: Ông Quân căn dặn anh phải giăng võng sát một bên để canh chừng tôi vậy đó hả?
Huỳnh: Đâu có, nghe nói chủ nhật này ông Quân lên không được, nên tôi giăng võng kế bên nói chuyện cho cô đỡ buồn.
Vì tài sản kếch xù của gia đình Diệu Ái, Quân đã không tiếc lời sỉ nhục Lệ Khanh chỉ là một loài hoa chùm gởi, sống ký sinh trên người anh ta, không hơn không kém.
Huỳnh: Cô thấy chưa, thế thái nhân tình là như vậy đó.
Lệ Khanh: Tôi không muốn nghe anh nói nữa, anh đi đi.
Huỳnh: Bây giờ mà cô đuổi tôi đi rùi, thì ai ở bên cạnh cô để mà chia sẻ, an ủi đây.
Lệ Khanh: Tôi không cần, tôi không cần gì nữa hết.
Huỳnh: Nhưng tôi lại cảm thấy rất cần, tôi cảm thấy rất cần cô. Khi tôi chân ướt chân ráo tới Sài Gòn và tôi thấy rằng mình không thể thiếu cô khi thiên hạ bắt đầu gọi tôi là cái thằng du đãng. Có một lần tim tôi cảm thấy nhói đau khi thấy cô ngồi khóc một mình trong phòng trọ, và nó thêm một lần tan vỡ khi cô trở thành sở hữu của ông Quân để tìm chỗ tựa nương sau một quãng đời hương phấn, để lại cho tôi chút tơ lòng vương vấn, để hồn tôi như mảnh sân đời, thương về hạt bụi đã bay cao.
Lệ Khanh: Mọi thứ đều không thể vượt qua nghịch cảnh dòng đời. Huống chi bất hạnh riêng ta đã khó, chung lại làm gì cho nặng gánh phong sương. Em không muốn mình giống như người chết đuối, vội bám vào một chiếc phao trôi dạt vô tình. Khi lên khỏi mặt sông, lại phải đeo mang chiếc phao ấy bên mình. Còn nếu bỏ nó lại mang tiếng là bất nghĩa. Xin anh đừng buồn em không thể yêu anh.
Huỳnh: Tôi hiểu nỗi lòng của Lệ Khanh, và tôi sẵn sàng chờ đợi. Trước mắt, tôi không thể để Lệ Khanh cô độc một mình. Nhưng tôi vẫn tin rằng có một ngày Lệ Khanh sẽ mang đến cho tôi một tình yêu nồng thắm.
Tám năm sau!
Sau khi rời bỏ chốn phồn hoa đô thị, Huỳnh và Lệ Khanh cùng tìm về một miền đất mới, tìm về nơi mà cả hai có thể phủi sạch bụi cát phong trần làm lại cuộc đời, bên mái ấm gia đình.
Tám năm đã trôi qua, dù biết bao khó khăn nhọc nhằn nơi miền đất chết. Nhưng cả hai luôn sát cánh bên nhau, đồng cam cộng khổ, chia ngọt sẻ bùi. Tình yêu của họ càng nhân đôi hơn khi bé An chào đời. Huỳnh càng yêu thương chăm sóc cho gia đỉnh nhỏ của mình, anh dùng đôi bàn tay và khối óc của mình để đem đến những điều tốt đẹp nhất cho hai người anh yêu thương nhất đời.
Huỳnh: Những lúc nhìn thân thể mảnh mai dưới trời nắng đẫm mồ hôi, trong tim anh bao xúc cảm ngậm ngùi. Tình yêu đã sục sôi cuồn cuộn dâng trào lên khóe mắt. Anh muốn ôm chầm lấy em nói với cỏ cây vạn vật rằng em chính là cuộc đời, là hơi thở của tim anh, là khoảng trời xanh chan chứa biết bao tình.
Có lẽ Huỳnh và Lệ Khanh sẽ mãi hạnh phúc như thế bên gia đình nhỏ của mình. Nếu như… nếu như không có ngọn lửa vô tình thiêu cháy lâm trường. Như thiêu cháy tất cả niềm tin, ý chí, nghị lực của Huỳnh. Đẩy cuộc đời anh và Khanh một lần nữa rơi xuống vực thẳm cuộc đời.
Huỳnh phụ mọi người cứu hỏa, để rồi bị cây đè chấn thương cột sống. Anh trốn viện bỏ về Sài Gòn. Anh Huỳnh của ngày xưa không còn nữa, chỉ còn lại nơi đây cái xác thân mền yếu giữa phong trần. Huỳnh trở thành người thất chí, vì cho rằng mình trở thành vô dụng kể từ đây.
Sao ông trời lại vô tình như thế, người muốn sống cho hiền hòa, cao đẹp mà ông cũng không cho. Làm cho Lệ Khanh và bé An cũng phải khổ lây. Lệ Khanh phải buôn gánh bán bưng, còn bé An phải bỏ học đi bán vé số.
Huỳnh thì suốt ngày rượu chè bê bết. Vì anh biết thân anh không thoát khỏi cuộc đời cát bụi, cố gắng vươn cao thì đời nổi lên giông bão vùi dập tả tơi cát bụi xuống ao bùn. Tám năm với bao nước mắt mồ hôi, mà trời đất chỉ cần xua một cơn bạo lửa. Trời sinh ta ra tuổi xuân thường ngắn ngủi, thêm một lần tám năm thì hơi sức đã hao mòn.
Lệ Khanh đã hết lời khuyên giải, động viên anh.
Cuối cùng thì Huỳnh cũng lấy lại được niềm tin làm lại từ đầu. Nhưng đổi lại niềm tin đó, chính là cái chết tức tưởi của Lệ Khanh, trước sự cố chấp, bất cần đời của Huỳnh.
Huỳnh: Tôi không thể làm một người chồng tốt, tôi không thể nào bảo bọc mẹ con em. Nếu còn cơ hội, thì em hãy chọn cho mình một con đường khác, để cuộc đời em được ấm êm hạnh phúc. Thôi em đi đi.
Lệ Khanh: Nếu anh thật sự vẫn như thế này, thì tôi không cần có anh, tôi không cần có anh. Anh tàn nhẫn, anh độc ác.
Lệ Khanh lao ra đường trong màn mưa nước mắt và bị tai nạn xe qua đời.
Một cái kết, sao lại đau thương đến vậy. Nghe đến đoạn Khanh chết, tim tôi nghèn nghẹn. Nước mắt chực trào rơi. Lệ Khanh có tội gì khi sanh ra trong cuộc đời này, để rồi sao bao nhiêu cố gắng phấn đấu vươn lên. Cái mà cô nhận được chỉ là đau khổ.
Thương Huỳnh nhưng cũng rất giận anh. Nếu anh sớm phấn chấn, đừng nản chí, đừng tự lao đầu vào vực thẳm. Thì đã không có một cái kết đau thương như vậy. Một cái giá quá đắt để cho Huỳnh bước qua quãng đời lầm lỡ, làm lại cuộc đời…
“Ai sống trong kiếp người, xin lắng nghe bao lời. Nhìn sắc màu pha lê, ngời sáng và long lanh, sanh ra giữa nơi phong trần thành pha lê đớn đau vô ngần. Xin ai chớ nên nản lòng, đường thênh thang cứ ôm mà đi. Dù bao đắng cay tủi hờn, rồi thương đau giúp ta thành nhân.”
Người kể: 3mtl