Thính âm cung

Audio 'Nước Mắt Của Mẹ'

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Ngọc

- Vũ Linh: Tâm

  • AUDIO
  • Nội dung
Lòng mẹ bao la như biển trời, tình mẹ tha thiết như suối nguồn. Ngoài mẹ ra sẽ không có một ai thương chúng ta một cách vô điều kiện. Vì con mẹ có thể hy sinh cả tuổi xuân và cuộc đời để cho con mình cái gọi là cuộc sống.
 

“Thương con khuya sớm bao tháng ngày.

Lặn lội gieo neo nuôi con tới ngày lớn khôn.”

 

Khi con còn nhỏ mẹ bồng mẹ bế trên tay, vòng tay mẹ là nơi êm đềm nhất cho con đi vào giấc ngủ. Khi con khôn lớn vòng tay mẹ là nơi bình yên con ngả vào mỗi khi con vấp ngã. Nhưng ở trong hoàn cảnh nào đó, vì muốn con mình có một tương lai tốt đẹp một cuộc sống bình yên mẹ bắt buộc phải xa con. Cũng giống như bà Hậu – một người mẹ “dù cho mưa gió không quản thân gầy” để nuôi hai đứa con. Nhưng cuộc sống quá nghèo túng, cơm không đủ ăn áo không đủ mặc, bà Hậu “cắn chặt răng nước mắt tuôn tràn” bồng Tâm trên tay chạy trốn khi nhìn cảnh người ta dẫn Tánh đi xa khỏi tay mình.

 

Gần ba mươi năm sau, cuộc sống nghèo khó vẫn đeo bám lấy mẹ con bà. Nhưng bà luôn cảm thấy hạnh phúc vì bà còn sống còn được nhìn thấy Tâm lớn lên từng ngày. Anh ngoan hiền, hiếu thảo và rất siêng năng. Anh thương mẹ tuổi xế chiều vẫn phải đi ở mướn cho người ta nên anh có thể làm bất cứ việc gì để đỡ đần cho mẹ. Cuộc sống ngỡ sẽ trôi qua một cách êm đềm không phong ba bão tố. Cho đến một ngày, sóng dữ giữa biển khơi nổi lên làm con thuyền chao đảo. Khi tình yêu giữa anh và Ngọc đã xây dựng ấp ủ bao nhiêu năm ròng sụp đổ.

 

Ngọc là một cô gái mồ côi cha mẹ. Ngọc đã sống bên anh, bên tình thương của bà Hậu từ thuở bé thơ. Cô và anh đã dệt nên một tương lai “bên luống rau vườn cà” và những ước mơ hết sức bình thường nhỏ bé. Nhưng “ước mơ là những điều không có thật, như bông hoa rực rỡ dưới ánh trăng trong làn sương mờ ảo, nhưng nó sẽ tàn héo tả tơi dưới sức nóng của mặt trời”. Thôi thì “cho em hôn lên mái tóc mềm, thôi em đi đi về trời xa, cuộc tình mình thôi đành vĩnh biệt từ đây…” Ngọc lao thân vào danh vọng hào quang bỏ lại mình Tâm ôm kỷ niệm ngày xưa với nhiều thương nhớ, “em bảo tôi quên đi nghĩa là em bảo tôi đừng thở nữa…”

 

Đối với anh, mất Ngọc là anh đã mất tất cả. Cuộc đời anh, tương lai anh phút chốc trở thành con số không vô nghĩa.

 

“Em đi một nửa hồn tôi chết – Một nửa hồn kia bỗng dại khờ.”

 

Kể từ ngày Ngọc ra đi Tâm thay đổi. Anh sa ngã vào con đường nghiện ngập, trở thành một kẻ lưu manh giựt dọc cướp bóc. Anh muốn có tiền để thay đổi cuộc đời mình. Vì không có tiền mà người yêu anh đã bỏ ra đi, vì không có tiền anh thành kẻ thất bại. Nhưng cũng từ đó, anh vô tình mang đến cho mẹ anh những gánh nặng chất chồng, sức lực cũng ngày một hao mòn vì anh.

 

Đến một ngày nợ nần vây bủa, Tâm tìm mẹ để kêu cứu. Anh biết bà thương anh sẽ vì anh mà làm tất cả. Không muốn nhìn thấy con gặp nguy hiểm bà Hậu chấp nhận mang tiếng trộm cắp để có tiền cho con trả nợ. Để rồi bị Hùng (Tánh) đuổi ra khỏi nhà bằng những lời nhục mạ miệt khinh, anh không chấp nhận được chuyện người ăn kẻ ở tham lam có tính xấu. Bà Hậu phải bỏ ra đi khi trong người vương mang bệnh tật. May nhờ gặp được Ngọc, cô đưa bà về nhà hết lòng thang thuốc để bà sớm ngày bình phục.

 

Sau tất cả họ gặp nhau. Nhưng niềm vui chưa kịp đong đầy, thì nước mắt đã ướt vành mi. Ngày Ngọc trở về cũng là ngày cô nhận lấy ở mình một sự trả vay của cuộc đời. Cô đã đánh đổi cả tương lai và cuộc đời để lấy danh vọng hào quang thì cũng kèm theo đó là một căn bệnh của thế kỷ không gì có thể cứu chữa. Cô chấp nhận nó như một bản án mà cuộc đời đã thi hình với cô. Cũng bởi vì cô mà Tâm không còn là Tâm của thuở nào nữa. Bởi vì cô mà Tâm không còn là một đứa con ngoan hiền của một bà mẹ già hiền hậu. Mọi tội lỗi này Ngọc xin nhận lấy chỉ mong Tâm sớm trở về bên người mẹ già cô độc.

 

Còn về phần Hùng sau khi đuổi bà Hậu ra khỏi nhà. Anh được ông Thái kể tất cả về cuộc đời anh, về người đàn bà đau khổ phải xa lìa núm ruột gần ba mươi năm nay. Khi tất cả ký ức ngày xưa hiện về, Hùng bàng hoàng nhận ra mình vừa làm một điều trái nghĩa. Một người đã sanh ra anh, cho anh hình hài sắc vóc và cả cuộc sống này vậy mà anh dành những lời cay đắng đuổi xua. Hiểu hết mọi chuyện, Hùng vội vàng đi tìm mẹ. Vòng tay mẹ thật ấm áp vô cùng, thật bao la rộng lớn, có thể mang đến cho anh cả chân trời rực sáng.

 

“Dù ai xa vắng trên đường sớm chiều về đâu

Vẫn mong quay về vui vầy dưới bóng mẹ yêu.”

 

Tất cả đi hết rồi. Chỉ còn mình Ngọc trở về với cuộc sống cô độc bơ vơ, người thân không có lại mang căn bệnh quái ác trong người.

 

“Nếu mai em chết đừng xót thương chi, hãy lãng quên duyên ban đầu để em được ngủ yên một giấc thiên thu.”

 

Cô biết Tâm yêu cô nhiều như thế nào và bản thân cô cũng yêu anh nhiều nhiều lắm. Làm sao cô có thể trở về bên người cô yêu, bắt anh phải chết cùng cô. Nhưng Ngọc nào hiểu được nếu không được chết cùng cô “trong dây thòng lọng này” thì Tâm cũng sẽ chết trong một sợi dây thòng lọng khác. “Thà được cùng xuôi tay nhắm mắt với cô mà trọn nghĩa phu thê trọn tình son sắt, còn hơn lê la trong cơn vật vã đến ngày sức cạn hơi tàn.”

 

Ngày Tâm trở về để làm lại cuộc đời, bà Hậu đã kể cho anh tất cả về cuộc đời Ngọc. Anh hiểu và yêu Ngọc nhiều hơn bao giờ hết. Dù chỉ được sống bên nhau một ngày cũng là trăm xuân hạnh phúc. Anh sẽ bắt chước người xưa “thề câu sanh tử sống bên nhau và chết chung một mồ”.

 

Bao giờ và lúc nào bà Hậu cũng sẵn sàng đón nhận Ngọc trong vòng tay ấm áp của một người mẹ. Ba người họ “buồn vui cùng chia sẻ, chôn dĩ vãng đau thương, tạm quên tương lai đầy bóng tối để mỉm cười trong giây phút đoàn viên”.

 

Vậy mới thấy được niềm vui của các con chính là hạnh phúc của mẹ. Của tất cả các bà mẹ trên cuộc đời này.

 

(TB: Thì ra chị Ngọc là nguồn gốc của mọi sự đau khổ…)

Người kể: LụcNgọcBảo

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >