Audio 'Người Đẹp Chốn Lầu Hồng'
Thể loại: Tuồng Cổ
Diễn viên:
- Tài Linh: Sư Sư
- Minh Vương: Yến Thanh
- Linh Tâm: Vua
- ..........................
- AUDIO
- Nội dung
Nàng chính là đóa hoa kiêu kỳ, rực rỡ tỏa ngát hương thơm. Một đóa hoa diễm tuyệt nhưng cũng đầy gai nhọn. Người đẹp chốn lầu hồng tự đặt cho mình những quy tắc rất riêng biệt không phải bậc vương tôn công tử nào nàng cũng tiếp.
Có ba loại người đừng mong nàng để mắt tới:
Một là khách tìm hoa, thấp hèn vô sĩ, dơ bẩn tâm hồn và dơ bẩn cả xác thân.
Hai là hạng có ngoại tướng khinh đời, đáng ghét, cái mặt trơ ra của phường giá áo túi cơm.
Ba là hạng không biết cầm kỳ thi họa. Mà dù có biết cầm kỳ thi họa thì cũng phải ngồi xa mà chiêm ngưỡng sắc hương này.
Nàng tự kiêu chăng? Treo giá cao chăng?
Không!
Đây chính là khí chất.
Khí chất của một người đẹp chốn lầu hồng. Dù thuận theo số phận vẫn không mặc nhiên để số phận điều khiển.
Suốt bao năm dài, nhìn đủ mọi hạng người. Sư Sư tưởng tim mình đã hóa đá trước những lời yêu thương chót lưỡi đầu môi. Họ si tình nàng, cung phụng nàng nhưng liệu một mai nhan sắc này không còn. Thì ai, ai mới là người thật dạ ở bên cạnh nàng.
Yến Thanh nửa kiếp đời lưu lạc.
Nợ máu, ơn đời lỡ trả vay.
Chàng lãng tử xem bốn phương là nhà, nhìn triều đại suy đồi vua hôn quân, quan lại chỉ biết ức hiếp bá tánh hiền lành. Chán ngán cuộc đời đen bạc, chàng lựa chọn cho mình cuộc sống tự do tự tại, gặp chuyện bất bình thì ra tay tương trợ.
Yến Thanh có hai người huynh đệ kết nghĩa là Lâm Xung và Lỗ Đạt. Trong dịp tình cờ, Yến Thanh đã gặp người đẹp chốn lầu hồng. Tiếng đàn, tiếng sáo đã đưa họ đến gần nhau hơn. Chàng lãng tử hào hoa, phong nhã đã cướp trọn trái tim của người đẹp Sư Sư.
Nhưng tình càng đẹp lại càng buồn. Nàng có vạn lời yêu chưa nói, có nói ra chỉ làm tình tơ thêm rối thêm vương, chi bằng cất giấu trong tim.
Họ yêu nhau say đắm, nhưng vẫn nơm nớp lo sợ tình không vẹn bởi thế lực và quyền uy. Từ cổ chí kim “anh hùng khó qua ải mỹ nhân”. Yến Thanh cũng chưa từng nghĩ có một ngày chàng bị sợi tơ tình trói buộc. Nếu phải xa nàng, chàng chỉ còn làm bạn với trăng sao.
Nàng tuy phận gái lầu hồng.
Tiếng đàn như để ru lòng quân vương.
Hoàng Thượng bậc cửu ngũ chí tôn mỹ nhân xinh đẹp nào Ngài chưa từng gặp. Nhưng với Sư Sư lại có một cảm giác đặc biệt hơn hẳn. Nàng không chỉ xinh đẹp xuất chúng, đàn hay hát giỏi, lại thông minh, khéo léo, biết cách ứng xử. Vua say mê nàng, nhưng không muốn dùng quyền uy của bậc đế vương ép buộc nàng.
Cao Cầu – tên quan Thái Úy nắm quyền hành một cõi lại là tên tham quan vô lại, thượng đội hạ đạp. Lão biết Hoàng Thượng cảm mến tài sắc của Sư Sư, nhưng người đẹp thì vẫn bền lòng son sắt, nên hắn ba lần bảy lượt làm khó Bích Ngọc Lầu.
Biết Sư Sư và Yến Thanh yêu nhau, Cao Cầu liền cho người bắt chàng vu oan chàng là đồng đảng Lương Sơn Bạc truyền lập tức hành hình. Sư Sư vì muốn gặp mặt người yêu lần cuối, đã đồng ý nhập Cung.
Từng giọt máu rơi tan nát ruột gan, nhìn người yêu thương mắt tuôn lệ tràn. Sư Sư tự quấn vành khăn tang trắng đưa tiễn người yêu vào cõi chết. Trước tấm lòng của Sư Sư, là trang nam tử hán, Yến Thanh cũng không ngăn được dòng lệ. Dù không pháo đỏ rượu hồng, không kiệu cưới chẳng mối mai kể từ giây phút này họ xem nhau là chồng vợ.
Tiếng chiêng vang lên báo hiệu giờ hành hình thì cũng là lúc Sư Sư chọn cho mình cái chết. Đàn kia từ đây sẽ buồn biết mấy khi thiếu tri âm nghe khúc phượng cầu hoàng. Không có Yến Thanh nàng sống cũng không có ý nghĩa gì nữa. May là Hoàng Thượng đến kịp cản ngăn, cũng ngay lúc này có lính vào báo Yến Thanh đã được Lỗ Đạt cứu thoát.
Mặc khác, vì con trai của Cao Cầu yêu mến Minh Châu – thê tử của Lâm Xung. Muốn giúp con mình đoạt thành sở nguyện, Cao Cầu lệnh trong một ngày Lâm Xung phải bắt được tử tội Yến Thanh cùng Lỗ Đạt nếu không cả nhà Lâm Xung sẽ bị họa đầu rơi.
Yến Thanh giờ như cánh chim tung bay trên bầu trời cao rộng, Sư Sư một mình nơi lầu hồng chỉ biết ngẩn ngơ gởi nhớ thương cho mây gió. Nhờ Lý má má, Sư Sư mới hay Yến Thanh cùng Lỗ Đạt đang ẩn nấp trong một phòng trống tại Bích Ngọc Lầu. Chỉ cách nhau một bức tường lại chẳng thể gặp nhau, tuy thế biết Yến Thanh bình an vô sự, Sư Sư cũng an lòng.
Phần Lâm Xung, đương nhiên là anh không thể truy tìm ra Yến Thanh, Lỗ Đạt. Mà dù có tìm ra thì đã sao? Lâm Xung là người xem trọng nghĩa khí sẽ chẳng vì bản thân mà bán đứng huynh đệ. Vua truyền lệnh xử tội Lâm Xung.
Nếu Lâm Xung là người trọng tình trọng nghĩa, thì Yến Thanh, Lỗ Đạt cũng chẳng phải kẻ tham sống sợ chết. “Mãnh hổ nan địch quần hồ” không còn cách nào khác, cả hai đành trói tay đến gặp Vua giải nguy cho Lâm Xung.
Lần nữa, tính mạng của Yến Thanh treo trước ngọn giáo. Sư Sư đã bị đẩy đến đường cùng của nghịch cảnh. Sư Sư đành nuốt đắng cay vào lòng nhận ngôi vị Hoàng Hậu. Ngay sau đó, nàng liền dùng uy quyền của bậc mẫu nhi thiên hạ xá miễn tội tử cho cả hai, và điều kiện duy nhất chính là phải rời khỏi kinh thành. Nàng chính là lo cho an nguy của Yến Thanh.
“Có câu tài tử giai nhân
Cuộc tình ngắn ngủi như vần thơ yêu
Mặc cho con tạo trớ trêu
Mình đây ta đó nhớ yêu muôn đời”
Đau!
Nhưng Yến Thanh có thể làm được gì? Mình chàng sao có thể chống lại muôn binh.
“Giang hồ một kiếp gió sương
Nàng là tất cả sắc hương trên đời”
Yến Thanh, Lỗ Đạt rời đi. Lâm Xung cũng được tha tội. Riêng còn lại Sư Sư ôm lấy một nỗi đau.
Thôi thì khép kín con tim sống với một linh hồn tạm bợ bên cạnh Vua. Nào ngờ, không lâu sau đó, Sư Sư đã mang long thai. Khi còn ở lầu hồng, không ít lần Sư Sư đã làm Cao Cầu bẽ mặt, mối hận vẫn còn đó. Nay lão liền xàm tâu, Sư Sư đã không còn trong sạch khi về bên Vua và đứa con kia không phải là của Ngài.
Vì quá ghen tuông, che mờ lý trí. Sư Sư giải thích thế nào Hoàng Thượng cũng không tin. Ngay từ đầu, Vua đã biết trong lòng Sư Sư không có Ngài, nhưng Ngài vẫn hy vọng có một ngày Sư Sư cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình. Thêm chiếc mũi tên gãy được cất kỹ bên người có khắc mấy chữ “Lãng tử Yến Thanh” càng làm Hoàng Thượng nổi cơn ghen lôi đình, tức giận bỏ đi.
Sư Sư có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch vết nhơ. Nàng muốn sống một cuộc đời bình dị bên cạnh chàng lãng tử nhưng chua chát thay số phận lại ngăn cản. Nàng muốn chung thủy làm tròn phận vợ bên cạnh Hoàng Thượng thì trời lại tạo nên sóng gió. Sư Sư không còn đường để đi nữa rồi. Nàng đã quá mệt mỏi rồi. Trong lúc tuyệt vọng, nàng đã dùng chính mũi tên gãy ấy kết liễu đời mình.
Đến lúc này Vua mới nhận ra sai lầm của mình thì đã quá muộn. Chính Ngài đã giết chết con mình, giết chết người mình thương. Đúng là hôn quân mà.
“Ôi kiếp hoa, dầu bao hương sắc thắm tươi. Ai có hay màu hoa chóng phai. Xin xót thương, thân hoa tàn trong bao cảnh gió sương. Gió xuân ơi, hãy đến thật gần.
Xin hỏi ai từ nơi thiên thu đến đây, đến với hoa thề hẹn chẳng phai. Nghe tiếng hoa, âm thầm hòa trong tiếng khóc xót xa, hỡi tri âm có nhớ bạn lòng.”
Người kể: 3mtl