Audio 'Mãi Yêu Anh'
Thể loại: Xã Hội
Diễn viên:
- Tài Linh: Bảo Châu
- Vũ Linh: Trần Duy
- AUDIO
- Nội dung
“Ngày xưa anh nói anh thương có em thôi không ai ngoài em nữa…”
Có lẽ người ta nói đúng, “giàu đổi bạn sang đổi vợ”. Trần Duy của ngày hôm nay không còn là Trần Duy của Bảo Châu ngày xưa yêu quý nữa. Ngày xưa vì “thương” Duy – một chàng trai nghèo khổ tứ cố vô thân – cô từ bỏ gia đình, cùng anh vượt qua muôn vàn sóng gió xây dựng tổ ấm chỉ có hai người. Với hai bàn tay trắng hằng ngày Duy khuân thuê vác mướn kiếm từng đồng tiền lẻ. Do có chút ít võ nghệ Duy cầm đầu một số anh em đi vào con đường bất chính, gầy dựng cơ đồ trên máu xương của người khác, trở thành đại ca có tiếng tại đất Sài Gòn.
Thế lực kim tiền đã biến anh thành một con quỷ dữ với nhiều tham vọng. Anh bỏ mặc Bảo Châu chạy theo Tuyết Lan – cô nhân tình chỉ biết ăn chơi cờ bạc. Bảo Châu biết cô đã hoàn toàn bất lực trước sự thay đổi của chồng mình, chỉ với tình yêu cô dành cho anh sẽ chẳng bao giờ anh quay trở về với cô với cuộc sống bình yên như trước đây được nữa. Khi chính anh khẳng định rằng giờ đây anh yêu Tuyết Lan nhiều lắm. Bảo Châu quyết định ra đi là tự chuốc cho mình bao đắng cay thua thiệt, là chấp nhận từ bỏ cái gọi là quá khứ – khoảng thời gian yêu thương sâu đậm của hai người, từ bỏ một người đàn ông đã không thuộc về cô nữa. Dù biết sẽ đau rất nhiều nhưng thà như vậy còn hơn chứng kiến Duy luôn dang rộng vòng tay ôm ấp nhân tình và nhìn bước chân anh đi vào vũng lầy tội lỗi.
Sau khi rời khỏi nhà Duy, cô một mình bôn ba với cuộc sống. Trong một lần gặp nạn cô được Đức giúp đỡ. Cũng một thời là đại ca khét tiếng trong chốn giang hồ, nhưng hôm nay gặp Châu anh đã tự hỏi lại lòng mình “phải chăng có một thứ cảm tình len nhẹ, xâm chiếm âm thầm trong trái tim côi… để lòng cứ nghe nhớ nhung kỳ lạ”. Thời gian tiếp xúc gần gũi nhau anh hiểu rõ hoàn cảnh của cô, bao lần anh lấy can đảm tỏ rõ lòng mình nhưng đều nhận lại cái lắc đầu từ chối. Rời xa Duy nhưng chưa bao giờ Châu phủ nhận rằng đã quên được anh.
“Tuy luôn nhớ thương nhưng hai tôi sẽ vĩnh viễn chia lìa, nếu Trần Duy không thay đổi cuộc sống cứ lao đầu vào ngõ cụt tối tăm. Em thề ở vậy đến hết cuộc đời để gọi là với Duy em sắt son trọn vẹn. Nhưng không bao giờ duyên xưa nối lại cho đắng cay khổ lụy cuộc đời.”
Phụ nữ là như thế, một khi đã dành trọn vẹn trái tim cho người mình yêu thì dù có cay đắng thế nào cũng không bao giờ lấy lại. Tình yêu, cuộc đời và từng nhịp đập của con tim Châu luôn hướng về Duy tuyệt đối vậy mà anh đạp đổ tất cả dưới chân mình như một thứ rác rưởi.
Sự ra đi của Châu không hề làm Duy thay đổi tiếc thương, anh vẫn say đắm lao vào Tuyết Lan, vẫn theo đuổi “bóng sắc và quyền lực”. Thế nhưng anh không ngờ rằng, có một ngày người đàn bà anh hết lòng chăm sóc, chiều chuộng, vuốt ve lại phản bội anh, qua lại với người đàn ông khác. Vì thiếu một khoản tiền ở sòng bạc của Thạch Cường mà Tuyết Lan chấp nhận làm nhân tình của ông ta để trừ nợ.
Duy biết được anh điên tiết lên, nhưng cơn nóng giận nhanh chóng qua đi bởi anh đã vạch ra trong đầu một kế hoạch hoàn hảo. Anh dùng Tuyết Lan làm con mồi để câu tất cả tài sản của Thạch Cường về tay mình. Giấc mộng thâu tóm quyền lực bỗng chốc tan thành mây khói khi Tuyết Lan bị vợ của Thạch Cường cho người giết hại. Kế hoạch anh vạch ra thất bại, vì tức vì hồ đồ mê muội mà Duy khẳng định cái chết của nhân tình là do sự ghen tuông của Bảo Châu gây ra.
Khi sắc đẹp, tiền tài che mờ đi đôi mắt của người đàn ông thì lý trí của họ cũng bị vùi lấp bởi tham vọng. Trần Duy có thể vì một người phụ nữ hư hỏng mà làm tổn thương Bảo Châu đến đau thắt lòng. Người vợ đã từng cùng anh đồng cam cộng khổ, người đã yêu anh không vì tiền không vì lợi, người đã yêu anh yêu chính con người của anh từ lần đầu tiên gặp gỡ.
Trần Duy sẽ như thế nào khi hay tin Bảo Châu đang bị Thạch Cường bắt giữ để chiếm hữu làm của riêng hắn. Liệu anh có quay đầu làm lại cuộc đời với cô, có còn nhớ còn thương một người con gái đã cùng anh vượt qua phong ba bão táp, có dùng tất cả những gì anh có để đổi lại một người vợ thủy chung son sắt? Hay bước chân giang hồ của anh vẫn thẳng tiến để Bảo Châu phải đau khổ trọn đời…
“Ngày nào anh yêu em, anh đã quên trong cay đắng tuyệt vời
Ngày nào anh yêu em, anh hẳn quên với trời hạnh phúc mới
Em ơi đông lại về từ trăm năm lạnh giá
Tim anh như ngừng thở, từ sau ân tình đó
Em nghe không? Mùa đông, mùa đông…
Ngày nào ta yêu nhau, em bước sâu trong vùng tối nhạt nhòa
Từng mùa đông theo qua, em đã quen với đỉnh đời băng giá
Xưa hôn em một lần, thề yêu nhau trọn kiếp
Anh yêu em một ngày, rồi trăm thương ngàn nhớ
Nên em yêu mùa đông, nên em yêu mùa đông. Ôi mùa đông của em!”
Người kể: LụcNgọcBảo