Audio 'Giữ Trọn Tình Đầu'
Tức: Mối Tình Đầu
Thể loại : Xã Hội
Diên viễn:
- Tài Linh : Loan Anh
- Vũ Linh : Thành
- Linh Tâm : Liêm
...........
- AUDIO
- Nội dung
“Khóc thương thay mối tình đầu
Đến nhanh rồi chẳng bền lâu chóng tàn
Trong anh chua xót ngỡ ngàng
Ai gieo duyên phận bẽ bàng đắng cay”
Cha mẹ mất sớm, Loan Anh sống với anh trai tên Trung và bà chị dâu. Anh trai thì rất yêu thương cô, còn bà chị dâu thì hay hà khắc, nặng nhẹ. Vì thương anh, nên Loan Anh cũng cố chiều lòng bà chị dâu khó tánh.
Thành – anh chàng hào hoa phong nhã, đẹp trai, con nhà giàu. Anh thương Loan Anh bằng cả con tim, lo lắng yêu thương cô hơn cả bản thân mình.
Cha mất sớm, Thành sống chung với mẹ và Liêm – anh họ, được mẹ anh cưu mang từ nhỏ, Liêm hiện là bác sĩ, anh thầm thương Loan Anh (từ lúc nào cũng không biết, chắc trong những lần Loan Anh đến nhà Thành chơi).
Trong một lần trò chuyện giữa mẹ Thành và Liêm. Bà mới phát hiện ra Thành yêu Loan Anh. Vì câu “môn đăng hộ đối” bà quyết tâm chia rẽ tình con.
Bà cùng Kiều Trang – người bà muốn chọn làm dâu hợp mưu tính kế, hại Loan Anh. Âm mưu của họ vô tình bị Liêm phát hiện, anh báo tin dữ cho Thành. Thành nghe như sét đánh ngang tai, sợ điều không may xảy đến với Loan Anh. Cô có bề gì, anh cũng không sống nổi.
Thành tức tốc chạy đến nhà Loan Anh, nhìn thấy cô vẫn bình yên, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Vẫn không an tâm, anh đề nghị đưa Loan Anh đến chỗ làm. Trên đường đi thì xảy ra tai nạn.
Nhờ Thành che chắn, Loan Anh bị trầy xước sơ, còn Thành… gương mặt anh bị tàn phế và mù hết một con mắt. Nghe tin dữ, mẹ Thành vô cùng ân hận, lúc này bên nhà Kiều Trang gởi thư từ hôn, với lý do gương mặt Thành đã trở nên xấu xí. Quá tức giận, muốn tìm mẹ con Kiều Trang tính sổ, thì bà té từ cầu thang xuống chết.
Riêng phần Loan Anh từ lúc đưa Thành vào bệnh viện, cô cũng như người hồn xiêu phách lạc, khóc hết cả nước mắt. Khi biết tin rằng Thành đã chết, Loan Anh cũng chả tha thiết gì, toan tự tử chạy ra đường và bị tai nạn. Liêm xuất hiện – anh cứ như là thiên thần hộ mệnh của riêng cô, luôn xuất hiện những khi cô gặp nguy hiểm. Sau đó Loan Anh chấp nhận lời cầu hôn của Liêm.
Loan Anh về làm vợ Liêm với con tim băng giá. Liêm cũng chẳng phải là kẻ thừa nước đục thả câu. Anh cưới Loan Anh một phần vì yêu cô, không muốn cô chịu sự đay nghiến vô lý của bà chị dâu, phần anh nhận lời ký thác của Thành.
Liêm luôn tỏ ra là người chồng mẫu mực. Anh luôn hết lòng chăm sóc, quan tâm Loan Anh mà không đòi hỏi bất cứ điều gì.
Một hôm, Loan Anh ra vườn hoa cho khuây khỏa, lập tức cả người hoảng hốt khi nhìn thấy ở lầu ba có bóng người xuất hiện. Theo như Loan Anh biết nơi ấy chỉ dành thờ cúng, không người ở.
Người bí ẩn đó chẳng ai xa lạ chính là Thành. Sau tai nạn kinh hoàng đó, anh chẳng còn cách nào đối mặt với cuộc sống, đối mặt với Loan Anh. Cả người anh đầy tự ti, mặc cảm. Anh sống lặng lẽ như một chiếc bóng, một mình thui thủi trên lầu. Chỉ là hôm ấy, tình cờ nhìn thấy Loan Anh ngoài vườn hoa “Anh nhớ em quá, nên ngồi đây anh vẽ hình em”. (đau lòng quớ)
Ngoài Liêm, thì chỉ có Sen – cô bé giúp việc trong nhà là biết Thành còn sống. Nhìn anh đau khổ vùi đầu trong men rượu, Loan Anh thì sống trong nhung lụa nhưng môi chẳng nở nụ cười, tâm hồn gởi tận đâu đâu, Sen xót xa trước nghịch cảnh trái ngang, hai người yêu nhau sống trong một nhà mà cứ như Ngưu Lang – Chức Nữ.
Chính Sen lỡ miệng, nên Thành mới biết, hơn một năm nay nhưng Loan Anh và Liêm chỉ là vợ chồng hữu danh vô thực. Loan Anh xin Liêm cho cô để tang Thành ba năm. Thành biết được anh càng yêu Loan Anh nhiều hơn, nhưng cũng tự trách nhận hết lỗi lầm về mình. Anh đã làm lỡ cả thanh xuân của người yêu, cũng khiến cho Liêm âm thầm đau khổ.
Thành quyết định bỏ đi xa. Chỉ có ra đi, Liêm và Loan Anh mới sống hạnh phúc bên nhau. Liêm biết được hết lời khuyên giải. Người Loan Anh yêu chính là Thành, tình yêu cưỡng cầu sẽ không hạnh phúc. Liêm khuyên Thành hãy nói hết sự thật, cho Loan Anh một sự công bằng.
Nhưng với gương mặt xấu xí, dị dạng như hiện nay, Thành làm sao dám đối mặt cùng Loan Anh. Anh sợ lắm nếu Loan Anh thốt tiếng phũ phàng, anh không còn đủ sức chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa.
Thành vẫn nhất quyết chọn cách ra đi. Chính lúc này, Loan Anh về đến, mọi sự thật được phơi bày ra ánh sáng.
“Anh Thành! Sao anh vội vã đi đâu, khi ở đây đang còn, cô gái xưa năm nào lòng nặng quằn nhớ thương về anh. Tuy tim nói anh không còn nhưng mà lòng vấn vương nhiều hơn.” (nghe đoạn này nhức nhối)
Hạnh phúc tưởng chừng vĩnh viễn vuột khỏi tầm tay với, lại đến một cách quá bất ngờ. Loan Anh vẫn yêu anh sâu nặng. Nhưng mặc cảm, anh vẫn không dám tin đây là sự thật. Để chứng minh tình yêu keo sơn của mình, Loan Anh sẽ tự phá hủy gương mặt mình. Đương nhiên Thành và Liêm đâu thể nào để cô làm vậy. Tình yêu đã được thử thách quá cao, đôi tình nhân xứng đáng được hưởng tình yêu trọn vẹn.
Trước tình yêu của Loan Anh, sự cao cả hy sinh của Liêm trao lại tình yêu cho mình, Thành không còn tự ti nữa. Dù gương mặt không lành lặn nhưng trái tim anh, tâm hồn anh luôn lành lặn khi có Loan Anh kề bên.
“Màu tím em yêu, màu tím buồn...
Là màu chung thủy màu nhớ thương.
Biển đời dù lắm ngàn giông gió,
Vẫn vẹn duyên ai trọn nẻo đường...”
Người kể: 3mtl