Audio 'Đường Triều Yêu Cơ'
Thể loại: Tuồng Cổ
Diễn viên:
- Tài Linh: Đông Nghi (Phượng Cơ)
- Vũ Linh: Lý Thanh
- Diệp Lang: Lý Lợi
- AUDIO
- Nội dung
Bài hát chứa một nỗi buồn man mác lẫn một tình yêu sâu lắng chưa kịp nói nên lời của nàng Đông Nghi – tiểu thư con quan tri huyện Võ Nghi Dung.
Đông Nghi tuy là nhi nữ nhưng lại có chí tự lập, nàng xin cha đến kinh đô để trau dồi kinh sử. Định mệnh khiến xui, trong một lần về thăm mái trường cũ, Lý Thanh đã gặp được Đông Nghi trong lớp áo trang nam tử. Tuy chỉ mới sơ giao mà ngỡ như đã quen biết từ muôn kiếp trước. Chàng thư sinh nho nhã, nhỏ nhắn, có gương mặt xinh đẹp đã thu hút Lý Thanh từ ánh nhìn đầu tiên. Kể từ đó họ trở thành đôi bạn tâm giao tri kỷ vui buồn có nhau.
Định mệnh cho họ gặp nhau, rồi cũng chính định mệnh nhẫn tâm chia cách họ. Sau khi Hoàng đế Võ Tắc Thiên băng hà, cơ nghiệp nhà Châu lại trở về trong tay người họ Lý tái lập Hậu Đường.
Mối hiềm khích Võ Tắc Thiên đã tạo ra giữa hai họ Lý – Võ quá sâu nặng. Khi Võ Tắc Thiên tại vị, người họ Võ được tôn sùng, nay nhà Đường tái lập thì người họ Lý có dịp ra oai.
Ân ân – oán oán cái vòng lẩn quẩn sao mà ác nghiệt.
Không muốn hiềm khích thêm sâu nặng, Vua Đường truyền lệnh Lý Thanh lãnh lệnh đi kinh lý đến xứ Lộc Châu, giao chiếu chỉ dẹp bỏ ân oán hai họ Lý – Võ cho tổng đốc Lý Lợi.
Lý Thanh đến tạ từ, hẹn sẽ đến Hàn Châu tìm thăm Đông Nghi. Chàng đi chưa bao lâu thì quản gia Võ phủ đến báo hung tin toàn gia của nàng đã bị Lý Lợi giết hại. Ông lo sợ Lý Lợi diệt cỏ tận gốc, nên đến báo tin và bảo nàng phải trốn đi lập tức.
Bất ngờ bi thương trùm phủ xuống đời, trở về ngôi nhà thân yêu, Đông Nghi nghe tim đau nhói. Nàng không còn nhìn ra chút kỷ niệm thơ ấu nào còn đọng lại nơi đây, tất cả đã hoang tàn đổ nát.
Tại sao người họ Lý – họ Võ thì không thể chung sống hòa bình?
Tại sao người họ Lý – họ Võ mãi thù hận lẫn nhau?
Tại sao Lý Lợi lại hạ sát cha mẹ nàng một cách tàn độc?
Uất ức, đau thương, căm hờn hóa thành sức mạnh, Đông Nghi quyết trả thù cho cha mẹ. Trước khi đi, Đông Nghi nhờ quản gia ở lại, chờ Lý Thanh đến trao cho chàng lá thư.
Lý Thanh lòng vui khấp khởi khi nghĩ sắp gặp lại Đông Nghi. Khi đến nơi thì đất trời như chao đảo, đọc thư của người thương mà nước mắt tuôn rơi, trái tim chàng như bị ai đó nhéo một cái đau điếng.
“Đành vùi chôn tình theo năm tháng. Sống kiếp truân chuyên bềnh bồng tháng năm triền miên, chẳng mong chi còn được có phút giây sum vầy. Từ hôm nay đến ngàn ngày sau xin hãy quên tình nhau. Em phương trời ôm nỗi buồn biết ngày nào vơi.”
Nỗi vui Đông Nghi là nhi nữ chưa trọn, thì nguyệt lão đã lá lai chia cắt đôi đường. Dù chưa một tiếng yêu thương, chưa một lời hẹn ước, nhưng với chàng Đông Nghi là người yêu trọn kiếp, cho dù góc biển hay chân trời Lý Thanh cũng quyết tìm cho được nàng.
Đông Nghi thân đơn thế cô, một mình phiêu bạt dấn bước phong sương, trên vai mang nặng mối hận thù gia tộc, mòn mỏi, kiệt sức nàng ngất bên đường.
Là trời giúp Đông Nghi hay lại lần nữa đưa nàng vào đường cùng không lối thoát. Người cứu nàng chính là tổng đốc xứ Lộc Châu – Lý Lợi. Cảm mến trước nhan sắc lẫn câu chuyện bi thương mà Đông Nghi vừa kịp nghĩ ra, ông liền đưa nàng về dinh phủ tịnh dưỡng.
Nếu người họ Võ – họ Lý đã không thể hòa thuận với nhau, thì đừng trách tại sao Võ Đông Nghi khiến người họ Lý không một ngày yên ổn.
Mỹ nhân kế – chiêu xưa mà đắc dụng.
Nàng đổi tên thành Phượng Cơ.
Lý phu nhân chỉ sanh được một nàng con gái là Lý Lan. Lý Lợi không muốn Lý gia không người kế nghiệp, nên muốn cưới Đông Nghi làm thứ thiếp. Lý Lan biết chuyện nàng tức giận thay mẹ, liền sai tướng quân Thái Bảo – người thầm yêu nàng đi giết chết Đông Nghi. Nhưng âm mưu bất thành, cả hai bị Lý Lợi giam vào ngục thất.
Trở lại phần Lý Thanh, cuối cùng chàng cũng đến Lộc Châu trao chiếu chỉ của vua cho Lý Lợi. Trời cao rất biết cách trêu người, Lý Lợi chính là nghĩa phụ của chàng, và tương lai không xa chàng phải gọi Đông Nghi là nghĩa mẫu.
Gần trong gang tấc mà như xa xôi vạn lý. Người đó – ta đây mà mặt chẳng đối mặt, tay chẳng cầm tay, muốn nói lại không thốt nên lời. Lý Lợi nhã ý Đông Nghi đàn hát mừng nghĩa tử đến dinh phủ. Bài hát ngày nào lại vang lên nhưng lần này lại càng ảo não xót xa hơn… bản nhạc chưa hết, đàn đã đứt dây như chuyện tình giữa nàng và Lý Thanh chưa vui sum họp đã sầu biệt ly.
Chàng biết Đông Nghi nhận lời làm thứ thiếp của Lý Lợi tất cả chỉ vì trả thù. Chàng tìm gặp nàng hết lời khuyên can, oán báo oán, oán nọ chất cao hãy biết thứ tha và bao dung. Chàng muốn nắm tay Đông Nghi đi đến một nơi khác cùng nhau xây dựng cuộc sống thuộc về họ.
Tình yêu, sự chân thành của Lý Thanh đã cảm hóa được Đông Nghi, nàng hứa từ bỏ thù hận trốn đi cùng chàng. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trưởng cơ Ngọc Quang – kẻ đã trực tiếp ra tay sát hại phụ mẫu nàng lại tìm đến nói lời ong bướm.
Đông Nghi đã muốn từ bỏ hận thù nhưng chính bọn họ đã không cho nàng cơ hội đó. Đông Nghi tương kế tựu kế, trước hẹn Ngọc Quang canh nhất đến khuê phòng, sau lại cho người mời Lý Lợi đến tỉ tê, khóc lóc khiến ông ta đứng ngồi không yên.
Nước mắt giai nhân quả nhiên còn lợi hại hơn gươm giáo.
Đúng lời hứa, đêm khuya canh vắng Ngọc Quang lại đến, Lý Lợi ẩn sau rèm nghe hết những lời mỉa mai, xem thường của tên cận thần thân tín. Tức giận, Lý Lợi một gươm giết chết tên phản bội.
Kế hoạch đã thành công một nửa, chỉ còn lại một bước giết chết kẻ chủ mưu, vong linh của phụ mẫu nàng sẽ mỉm cười an lòng nơi chín suối. Sau đó, nàng có thể cùng Lý Thanh xây dựng hạnh phúc ở một chân trời mới.
Tưởng chừng kẻ ác sắp đến hồi báo ứng, khi trên tay Lý Lợi đang nâng chén rượu độc do chính nàng Đông Nghi mời mừng cho tình yêu bền vững của cả hai, thì Lý Lan lại đến, nàng muốn đa tạ Đông Nghi đã không nghĩ đến lỗi lầm nàng gây ra mà đã xin tha tội cho nàng.
Người tính không bằng trời tính, Lý Lan đã uống ly rượu độc trở thành kẻ thế mạng cho Lý Lợi. Nhìn con gái chết trước mặt mình, Lý Lợi như sực tỉnh thoát khỏi sóng mắt, làn môi của mỹ nhân, quay về con người độc ác lạnh lùng một gươm giết chết Đông Nghi.
Thời gian hẹn đã đến, mà chẳng thấy bóng dáng Đông Nghi, Lý Thanh linh cảm chuyện chẳng lành quay về tìm nàng thì đã muộn.
Đến giờ, Lý Lợi mới hối hận về những chuyện mình đã làm. Tội do ông gây ra lại để đám hậu bối nhận lãnh.
Cái giá phải trả để chấm dứt mọi ân oán quá lớn. Nó đã đánh đổi bằng máu và cả tình yêu của Đông Nghi.
Điều an ủi cuối cùng của nàng chính là được chết trong vòng tay của người yêu. Chàng sẽ đưa nàng về Hàn Châu đắp cho nàng một nắm mộ nhỏ.
Trong vòng xoáy oán thù, người gánh đau thương nhiều nhất lại chính là Lý Thanh.
“Đàn ngân nga vì ai, véo von khúc nhạc bổng trầm. Người vì ai mà đêm trút cơn tâm sự đáy lòng. Tình vì ai, thao thức tháng năm âm thầm trông ngóng, nghiêng bóng trăng trên buồn lầu tây”.
TB: Mèn ui, đây là một trong những vở audio hiếm hoi mà 3mtl rất là thích ah NN. Nội dung hay nha, thích bài hát trong tuồng nữa, nghe buồn làm sao ah. Nhớ hồi đó, cái thời mà còn nghe bằng cassette ah, lúc đó nghe mà không biết cái tựa… sau này lùng sục mới biết là “Đường Triều Yêu Cơ”… mà tiếc quá, vở này không tìm được file chất lượng, nghe nó rè rè, ồ ồ… căng cái lỗ tai ra mà nghe kkkkk.
Người kể: 3mtl