Thính âm cung

Audio 'Đời Em Một Kiếp Hoa Rơi'

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Mơ

- Minh Vương: Tâm

- Thanh Hằng: Mai

- ............

  • AUDIO
  • Nội dung

Lần thứ nhất gặp nhau, em chưa thuộc về ai

Lần thứ hai gặp nhau, em đã là vợ người khác

Lần thứ ba gặp nhau, em trở thành gái làng chơi

Lần thứ tư gặp nhau, em sắp ra đi mãi mãi

 

"Ngủ đi em, một giấc ngủ bình yên bên kia bờ thế giới, trăm nhớ ngàn thương anh xin gởi xuống mồ hoang”
 

Mơ – ông bà ta hay nói cái tên gắn liền với cuộc đời của mỗi người. Phải chăng đây là số phận, nên cuộc đời của Mơ đến cuối cùng chỉ như một giấc mơ, một giấc mơ buồn.

 

Đi học xa nhà gần mười năm, Tâm mới trở về làng quê xưa. Vừa về tới nhà, tình cờ anh gặp cô người ở dễ mến, dễ thương (nói chuyện với cậu chủ mà chặt chém cậu chủ dễ sợ). Chỉ một câu nói đùa vô tình đã gắn kết hai con người ở hai thế giới khác nhau “Cậu thì không nuôi ai, tui thì không ai nuôi, hay cậu nuôi tui đi”. Qua đôi câu trò chuyện, Tâm mới nhớ ra cô bé Mơ bé bỏng, ngây thơ ngày nào học cùng trường với anh. Tình yêu chưa kịp chớm nở thì đã vội vàng chết trong trứng nước. Mẹ Tâm phát hiện Tâm có tình ý với Mơ, không thể để danh dự dòng họ bị bôi xấu, đời có câu “gối rơm theo phận gối rơm”, bà làm sao chấp nhận có một đứa con dâu chỉ là con ở. Còn Tâm – anh chàng công tử con nhà giàu, từ nhỏ đã sống trong vòng tay mẹ, quen sung sướng, chưa từng nếm trải cuộc sống khó khăn, có yêu Mơ thế nào cũng làm sao chống lại lệnh mẹ. Từng lời mai mỉa của mẹ Tâm như con dao nhọn hung hăng xẹt ngang, xẹt dọc khiến Mơ thương tích đầy mình. Cùng đường, Mơ đành nói cô và Văn (người bạn ở đợ cùng cô, đã yêu thương cô từ lâu) đã thương nhau. Mẹ Tâm vui mừng như trút được gánh nặng, liền cho Văn – Mơ một số vốn để đi nơi khác làm ăn và quan trọng nhất là cắt đứt liên hệ giữa Tâm và Mơ. Ngày Mơ trở thành vợ của Văn, cũng là ngày Tâm chôn trái tim mình xuống huyệt lạnh.

 

Người xưa có câu “Cây khô tưới nước cũng khô, người nghèo đi đến xứ mô cũng nghèo”. Thật hay, vợ chồng Mơ rời quê lên Sài Gòn sinh sống, cái nghèo cũng đeo bám họ đến Sài Gòn. Phước bất trùng lai – họa vô đơn chí, mẹ bệnh nặng không tiền thang thuốc còn chưa biết tính sao, thì Mơ lại nghe tin dữ Văn bị đánh đến nỗi nhập viện. Gánh nặng gia đình đè xuống đôi vai bé nhỏ. Mơ ký giấy mượn Mai số tiền để trang trải khó khăn trước mắt, sau đó sẽ vào quán của Mai làm để trả nợ.

 

Số phận hay trêu đùa con người. Tâm giờ đã trở thành bác sĩ và là người trực tiếp cấp cứu cho Văn. Tâm đến thăm tình cờ gặp lại Mơ. Tình yêu ngày nào vẫn còn âm ỉ cháy trong lòng. Đường tơ yêu là đường tơ rối, biết cậy nhờ ai gỡ rối cho mình. Tình Tâm là áng mây trôi, nhường cho ánh trăng soi mình trên sông nước, bỗng ai buông mái chèo kia xuôi ngược cho trăng đẹp vỡ tan, tan vỡ tự lâu rồi. Tâm yêu Mơ, nên yêu luôn hạnh phúc, gia đình của Mơ. Anh tự gánh trách nhiệm có bổn phận lo cho hai vợ chồng Mơ.

 

Riêng phần Mơ, sau khi bệnh tình của Văn đã ổn định, Mơ đến quán của Mai làm việc. Cứ ngỡ bưng bê rửa chén, rửa ly, nào ngờ Mai chính là má-mì chính cống, bắt ép Mơ phải tiếp khách để trừ dần số nợ. Mơ không chịu liền bị Mai cho người đánh đập.

 

Tấm thân bé nhỏ của Mơ, sao có thể đối đầu cùng bà Mai sừng sỏ, cuối cùng Mơ vẫn bị lừa bán cho khách. Tiếng khóc tuyệt vọng, tiếng kêu cứu, tiếng van xin nghe đau nhói tâm can, nhưng có ai, có ai có thể cứu cô thoát khỏi tay hung thần ác quỷ. (nghe đoạn này đứt từng đoạn guột lun ah NN)

 

Muốn tìm lãng quên vùi đầu vào men rượu để vùi chôn một mối tình đầu, Tâm đã gặp Mơ trong quán của Mai. Biết được hoàn cảnh Mơ, tim Tâm buốt nghẹn như có ngàn vạn mũi tên đâm thẳng vào trái tim anh. Trời khéo lá lai, nước cuốn hoa trôi còn gặp cơn sóng dữ. Nhìn người mình yêu thương còn hơn cả hơi thở của mình, giờ phải chịu sự ô nhục lớn như vậy. Biết trách ai đây, hờn ai đây. Trách mẹ anh đã đuổi Mơ đi, trách anh không đủ dũng khí và sức mạnh bảo vệ tình yêu của mình. Hay trách trời cao khéo bày cảnh cơ cầu. Một lần nữa, Tâm đã ra tay giúp đỡ, chuộc Mơ ra khỏi chốn bùn nhơ.

 

Chuyện này chưa xong, chuyện kia lại tới. Đã khuya không thấy vợ về, Văn tìm đến quán Mai đòi người, bị Mai cho đàn em đánh một trận. Đúng lúc, Văn chứng kiến Tâm đưa tiền chuộc Mơ. Hiểu lầm Mơ và Tâm có gian tình bất chính, Văn không tiếc lời thóa mạ Tâm. Văn như mất đi lý trí. Phải vì tận cùng trong trái tim anh, Văn lo sợ, đứng trước Tâm, anh chẳng là gì, xét địa vị, xét học thức, nhìn từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, anh có gì để so sánh với Tâm. Văn lo sợ, lo sợ sẽ mất đi Mơ – người con gái mà anh yêu nhất đời.

 

Đến khi Mơ kể hết mọi chuyện xảy ra, Văn lần nữa kích động, không thể chấp nhận được sao anh có thể để người con gái anh yêu quý nhất, người con gái mà anh thề với chính mình là sẽ bảo vệ, yêu thương cả đời, vì anh, chính là vì anh mà trở thành gái bán hoa. Văn xông vào quán đập phá, bị đám đàn em của Mai đánh chết.

 

Ông trời ơi, ông có thấy chăng nỗi đau khổ của kiếp người cơ cực, ông còn định bày trò, đưa đẩy đến bao lâu, những người khốn cùng sao không được chở che. Năm năm sau, Mơ chết vì mang bệnh hiểm nghèo. Tâm chỉ kịp nhìn mặt người yêu lần cuối.

 

Thương thay một kiếp hoa rơi

Gió đời đưa đẩy về nơi xa mờ

Cố bám trụ mảng đá trơ

Nhưng mà đâu giữ được bờ yêu thương.

Người kể: 3mtl

AUDIO CÙNG ALBUM KHÁC >