Audio 'Bẽ Bàng Duyên Mới'
Thể loại: Xã Hội
Diễn viên:
- Tài Linh: Xuân Hương
- Vũ Linh: Ông Phán Thêm
- Linh Tâm: Lương Thiện
- .................
- AUDIO
- Nội dung
Câu chuyện lấy bối cảnh Sài Gòn xưa, vào những năm 1930-1940, cái thời mà người ta xem trọng tiền tài hơn nhân nghĩa (mà chắc bây giờ cũng thế thui).
Hương Xuân – năm nay được hai mươi bốn tuổi. Ngày trước, cha mẹ cô có hứa gả cô cho thầy thuốc Lương Thiện. Tuy chưa thành hôn, song cô đã coi thầy là chồng. Cô thầm thương trộm nhớ, nguyện trao thân gởi phận cho thầy trọn đời. Nào ngờ, khi Lương Thiện thi đậu rồi, thấy gia cảnh nhà Hương Xuân sa sút nên tham sang phụ khó, bỏ cô mà đi lấy vợ khác. Hương Xuân đành gởi bà thân (mẹ) cho người anh trai. Còn mình thì tha hương lên Sài Gòn làm thuê làm mướn.
Bà chủ tiệm may Vĩnh Hưng vừa nhìn thấy cô liền có cảm tình, thấy cô ăn nói nhỏ nhẹ, hiền lành, nhìn cũng con nhà lương thiện. Bà nhận cô vào làm thợ may cho tiệm. Qua tiếp xúc, bà Tư – chủ tiệm may Vĩnh Hưng, thấy Hương Xuân khéo léo, siêng năng mà lại là người nết na. Nên bà càng đem lòng yêu thương.
Bà Tư có một người bạn già là ông Phán Thêm, năm nay cũng đã bốn mươi tám tuổi. Vợ con ông đột ngột qua đời vì tai nạn xe. Ông nhớ vợ con, ông buồn trách căn số. Ông hết muốn công danh nên làm đơn xin hưu trí sớm để cất giấu cái phiền não của mình không cho thiên hạ nhìn thấy.
Một hôm bà Tư đến thăm ông Phán Thêm. Thấy ông ốm nhiều, quần áo mặc thì rộng hết. Nên bà cho Hương Xuân đến nhà, đặng sửa đồ cho ông. Trong những ngày Hương Xuân đến nhà may vá, ăn cơm có người ăn chung, nằm buồn thì có người luận cái việc đời tiêu khiển. Trông ông Phán Thêm vui vẻ hơn trước nhiều. Mỗi ngày đều nhìn thấy Hương Xuân, nghe cô nói nên lỗ tai quen nghe, trong trí quen nhớ. Bây giờ ra vào không còn thấy cô nữa, thì trong lòng ông Phán Thêm buồn bực. Và ông hiểu rõ cái buồn bực từ đâu mà đến.
Sau đó, ông đến nhờ Bà Tư làm mai mối. Ông cưới hỏi Hương Xuân đàng hoàng, chớ chẳng phải chỉ chơi qua đường. Tuy ông Phán là người trọng tuổi nhưng là người tốt, sống biết nhân nghĩa. Hương Xuân thì đẹp người đẹp nết, số phận lận đận. Nghĩ cho Hương Xuân, nếu cô đồng ý lấy ông Phán, một bước trở thành bà cho sung sướng tấm thân, nên bà Tư hết sức phân tỏ thiệt hơn cho Hương Xuân nghe.
Hương Xuân giờ như người té xuống giếng sâu, mà ông Phán Thêm ra tay cứu vớt, thì còn kén chọn làm chi nữa. Ngặt cái tình của cô thì đã khô héo, chỉ có thể lấy cái nghĩa mà đáp lại ông Phán Thêm. Vì cảnh tình như thế, nên tình cảm không được mặn mà, nhưng cũng được xem là trong ấm ngoài êm. Ông cũng chẳng mong muốn gì hơn nữa. Nào ngờ, cái không khí hạnh phúc, êm ả đó lại có áng mây mù bay ngang làm cho cảnh đầm ấm gia đình lu mờ.
Từ ngày đi Long Hải chơi, gặp lại thầy thuốc Lương Thiện, nghe hắn lời ngon tiếng ngọt, Hương Xuân lại xiêu lòng, trong dạ ngổn ngang trăm mối. Mà cũng tại cái tình của cô đối với thầy vẫn còn sâu đậm quá. Ông Phán Thêm nhìn thấy hết thảy mọi chuyện. Ông thấu hiểu lòng dạ của vợ, nên càng bối rối không biết phải xử trí sao cho thỏa.
Một hôm, cô ghé tiệm may của bà Tư, tại đây cô gặp vợ của thầy thuốc Lương Thiện, cô mới biết được bộ mặt thật của hắn, là dùng cái mã học thức bên ngoài mà che đậy cái xấu xa, đê hèn bên trong. Nghe vợ thầy thuốc Lương Thiện nói mà lòng Hương Xuân ngao ngán. Nghĩ đến thái độ giả dối của Lương Thiện, cô lại cảm thấy ăn năn, có lỗi với ông Phán Thêm.
Cô tỏ hết mọi lẽ cho ông Phán Thêm tường tận, từ chuyện cô gặp lại thầy thuốc Lương Thiện trong chuyến đi chơi Long Hải, đến lúc hắn đón đường rào trước đón sau. Rùi chuyện cô gặp vợ của hắn, mới rõ rằng hắn ta là một thằng điếm.
Hương Xuân bây giờ thật sự đã bị tình cảm chân thành của ông Phán Thêm chinh phục.
Đoạn cuối cuộc tình Hương Xuân đã tìm được hạnh phúc.
“Chồng già vợ trẻ là tiên. Vợ già chồng trẻ là duyên ba đời.”
Người kể: 3mtl