Lung linh cung

Vĩnh Biệt Tình Đầu

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Tuệ

- Kim Tử Long: Trọng

- Dương Thanh: Bình

- Thanh Ngân:  Quỳnh

- ......................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung

Không hiểu vì sao, giữa chốn Sài thành phồn hoa đô hội lại xuất hiện một bông hoa biết nói biết cười, biết cướp đi trái tim của kẻ khác. Dường như cô được Thượng Đế giao cho sứ mạng xuống trần gian đánh cắp trái tim một người và làm khổ một người.

 

Sau khi Tuệ âm thầm bỏ ra đi, nhường lại tình yêu cho Quỳnh đẹp duyên cùng Trọng. Thân gái một mình bôn ba giữa chốn phong trần, biển trời mênh mông thế mà Tuệ chẳng biết phải đi đâu về đâu, mãi đến khi cô gặp được chàng “Hiệp sĩ đường phố” đã giúp Tuệ lấy lại giỏ xách từ tay tên côn đồ. Chỉ là bèo nước gặp nhau, xoay người bước đi, mà sao chân không nỡ bước. Trong lòng Bình bỗng phát sinh một tình cảm mơ hồ không rõ ràng, hay giúp người phải giúp cho trót, Bình không biết nữa, chỉ biết là anh không thể để mặc cô đứng nơi đây một mình.

 

Tuệ có lẽ là cô gái rất may mắn, khi ở nơi đất lạ quê người, cô lại gặp được những người rất tốt, yêu thương cô thật lòng. Bà Mẫn – mẹ kế của Bình nhận Tuệ làm con nuôi, xem bé Minh như cháu ruột của mình. Suốt năm năm dài, nơi đây chính là mái ấm của cô.

 

Ngày ngày bên nhau, Bình ấp ủ xây cho mình lâu đài mộng trên cát vàng, anh đắn đo không dám thốt nên lời, chỉ sợ nói ra gió sẽ cuốn đi mất. Nhờ có sự động viên, ủng hộ của bà Mẫn, Bình lấy hết can đảm thố lộ tình yêu nhưng buồn thay cái anh nhận về chỉ là cái lắc đầu của Tuệ. Nhưng Bình không nản lòng, anh sẽ ươm mầm, vun phân, tưới nước chờ ngày cây tình yêu chín đỏ.

 

Tuệ cho rằng mình không xứng đáng với tình yêu của Bình hay thật sâu trong trái tim ấy đã lấp đầy bởi một hình bóng khác. Có lẽ Tuệ cũng không cách nào xác định được lòng mình.

 

“Em đi về phương nao. Tôi rỉ máu tim sầu. Buồn xuôi dòng định mệnh. Đời vô nghĩa ân tình.”

 

Tuệ đi rồi mang theo cả trái tim và nụ cười của Trọng. Anh vẫn còn tồn tại trên thế gian này chỉ vì hai chữ “trách nhiệm”. Theo lời yêu cầu của Tuệ, vì sức ép từ ông Phùng, Trọng cưới Quỳnh với con tim chứa đầy bóng hình của Tuệ. Quỳnh từ nhỏ đã mắc bệnh yếu thần kinh, sau một lần bị sẩy thai, tinh thần của cô càng tồi tệ hơn, kể từ ấy Quỳnh cũng bị cướp đi thiên chức làm mẹ.

 

Tình cờ chú tư Lang gặp Tuệ. Biết được hoàn cảnh của Quỳnh, lòng Tuệ đầy xót xa. Từ nhỏ, cô đã bị cha mẹ vứt bỏ, sống nương nhờ tình thương của dì ruột là bà Hạnh. Nên khi biết Quỳnh đem lòng yêu Trọng, Tuệ đã chọn cách từ bỏ tình yêu của mình, âm thầm ra đi.

 

Khi về quê, chú tư Lang đã đem chuyện Tuệ có một đứa con với Trọng nói với ông Phùng. Ông Phùng từ lúc biết Quỳnh không thể sanh nở được nữa, thì rất buồn phiền, gia đình không người hương hỏa. Nay nghe ông có một đứa cháu nội, lòng mừng vô hạn. Ông năn nỉ chứ tư Lang dẫn đi tìm Tuệ.

 

Mặt biển bình yên đã đến hồi dậy sóng.

 

Ông Phùng chủ ý tìm Tuệ nói lời ăn năn, hối hận vì ngày xưa đã chia rẽ tình duyên. Bất ngờ ông Phùng gặp lại bà Mẫn, nghiệt oan ông gieo trồng thời trai trẻ đã đến lúc cho ra trái đắng. Ông vì tham sang phụ khó, bỏ bà Mẫn đi cưới vợ sang giàu. Bà Mẫn tủi nhục, không dám ở lại làng quê, vừa sanh con thì gởi lại cho đứa em nuôi dưỡng, còn mình gieo neo trên dòng đời trôi nổi, cho đến khi gặp được ba của Bình, đời bà mới tìm lại được hạnh phúc.

 

Chú tư Lang chẳng thể giữ nổi bí mật nào, chuyện Tuệ có con với Trọng lần lượt tất cả mọi người đều biết. Bà Hạnh cũng đi tìm Tuệ, bởi vì bà ích kỷ xem “con là máu, cháu là mủ” nên chẳng quan tâm, để ý đến tâm tư của Tuệ, ngày Tuệ bỏ đi bà Hạnh cũng không thắc mắc gì. Nay mọi chuyện lỡ dở, bà Hạnh cảm thấy vô cùng xấu hổ khi Tuệ gọi một tiếng dì. Định mệnh khéo cơ cầu, khi mẹ con bên nhau suốt năm năm dài mà không hề hay biết. Bà Hạnh chính là em ruột bà Mẫn, và đương nhiên Tuệ là đứa bé bị bỏ rơi năm nào. Một nhà sum họp, hạnh phúc đến quá đỗi bất ngờ, Tuệ không còn mong mỏi gì hơn, chỉ muốn an phận sống bên mẹ, bên con.

 

Cuối cùng, người quan trọng nhất cũng đã tìm đến. Tâm trạng Trọng bây giờ là gì? Hạnh phúc có. Đau khổ có. Năm năm hơn một ngàn ngày thương nhớ, trái tim anh chưa thôi nhức nhối gọi tên cô. Mà sao:

 

Gần đến vậy, xa đến thế.

 

Chuyện ngày hôm nay do ai, chính ba anh hay là Tuệ tạo ra. Nhưng ai tạo ra cũng thế thôi, cũng không thay đổi được gì. Lòng anh như bị người ta hung hăng đâm cho một dao, đau đến không kịp đề phòng. Tránh mọi phiền phức phát sinh, Tuệ giới thiệu Bình chính là chồng của mình. Cô muốn lần nữa làm tên đao phủ tàn nhẫn, triệt để giết chết trái tim Trọng.

 

Đau! Thật sự rất đau, trên đỉnh đầu thì mây đen giăng mù mịt, trong lòng thì lại như có tảng đá lớn đè lên khiến Trọng hít thở không thông.

 

Không chỉ Trọng đau, còn một người đàn ông khác cũng đau lòng không kém. “Ngay từ lần đầu tiên đặt chân vào thế giới của họ, tôi biết chính mình sẽ gặp nhiều phen điêu đứng, vất vả. Xung quanh họ là tầng tầng lớp lớp những hàng rào ngăn cách. Trên một lớp lại giăng thêm một mớ sợi kẽm gai. Tôi cứ đi, mặc cho tay chân mình dần trầy xước những lằn ngang dọc. Tim họ rõ ràng là tôi thấy đấy, nhưng càng cố chạm vào, sẽ càng rỉ máu tim mình”. Nhìn ánh mắt đau đớn, lại ẩn chứa tình cảm sâu xa của Trọng dành cho Tuệ, Bình như hiểu tất cả. Trong lòng như bị cào lấy, không hẳn là đau nhưng chẳng dễ chịu chút nào.

 

Tuệ không cho Trọng nhận lại con, anh không còn cách nào khác chỉ ngày ngày đứng ngoài cửa trộm nhìn. Tuệ về đến, vẻ mặt hốt hoảng báo cho Bình biết bé Minh mất tích, tim Tuệ như rớt ra ngoài mất rồi, cô không còn đủ bình tĩnh và sáng suốt phân tích sự việc. Thấy Trọng ở đây, mọi đau khổ, tức giận cô đều trút lên người anh. Bỗng nhiên trong lòng Trọng như đang sụp đổ, lại không biết rõ cái gì đang đổ vỡ, khi nhìn thấy Tuệ tựa vào vai Bình như tựa vào tường thành vững chắc.

 

Người bắt bé Minh không ai xa lạ chính là Quỳnh, cô muốn dùng bé Minh giữ chân Trọng. Anh cố gắng khuyên giải, Quỳnh mới thông suốt. Bà Hạnh đánh điện cho cả nhà bà Mẫn xuống đón bé Minh về.

 

Cơn bão cuối cùng đã đến.

 

Tuệ sửng sốt khi biết ông Phùng là cha ruột của mình. Đất trời sụp đổ mất rồi, Tuệ và Trọng là anh em cùng cha khác mẹ sao? Cô phạm tội loạn luân sao? May mà ông Phùng kịp thời đính chính, kịp thời kéo trái tim đang dần rơi xuống địa ngục của Tuệ. Trọng là đứa con riêng của vợ, tuy thế nhưng lòng Tuệ vẫn cảm thấy khó chịu. Để hàn gắn tình cảm giữa ba mẹ, cô tự sắp xếp mọi chuyện êm đẹp. Tuệ chấp nhận tình yêu của Bình, kể từ giây phút này cô sẽ toàn tâm toàn ý làm vợ yêu chồng. Còn Trọng vẫn sẽ là chồng của Quỳnh, mọi chuyện không gì thay đổi.

 

Có lẽ từ đây Tuệ thật sự sẽ bôi xóa đi hình bóng của Trọng, sẽ sống những tháng ngày hạnh phúc bên mẹ, bên con và bên người chồng hết lòng yêu thương cô. Nhưng còn Trọng, anh có thể quên sao? Cuộc đời là của anh, nhưng số phận lại nằm trong tay Tuệ. Cô như đạo diễn kiêm nhà chế tác tài ba, mà Trọng đảm đương vai nam chính, nhất nhất làm theo sự sắp xếp ấy, không thể từ chối, không thể phản kháng.

 

“Mưa tạnh rồi, người ta đón nắng bằng một trái tim ướt sũng, vì thế những cơn mưa cứ ở mãi trong lòng. Bất kể nên hay không nên, bất kể ngày chói chang hay đêm giông vần vũ, bất kể tháng ngày phai nhạt, những cơn đau cứ ở lại lênh láng một góc lòng.”

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...