Lung linh cung

Vầng Trăng Bên Kia Sông

Thể loại: Xã Hội

 

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Hiếu

- Minh Vương: Thành

- Thoại Miêu: Mỹ Tiên

- Châu Thanh: Cang

- ...............

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung
Trong cuộc sống người ta vẫn thường nói “đợi chờ là hạnh phúc” và trong tình yêu cũng vậy. Nhiều khi biết chờ đợi là vô vọng nhưng trái tim vẫn không thể quên, không thể thôi nhớ thương, hy vọng. Tại sao chỉ cần người đó tồn tại trên mặt đất này thì những người khác chỉ là tạm bợ? Bởi vì tình đã quá đậm sâu. Chỉ là muốn đứng trước một người đã ra đi mà nói rằng “bao lâu cũng chờ”.
 

Nếu chờ đợi là đau khổ, thì yêu đơn phương còn khổ sở hơn. Khi ngày ngày nhìn người mình yêu mãi đợi chờ người con gái khác. Mình thì lại ngày ngày bên cạnh động viên, an ủi, mặc con tim mình cũng đang hao gầy trước nắng mưa.

 

Khi còn ở làng quê, Hiếu – Thành - Mỹ Tiên cùng lớn lên bên nhau. Ba của Mỹ Tiên -  ông Lợi và ba của Thành – ông giáo Tâm là bạn tâm giao tri kỷ, tối lửa tắt đèn có nhau. Hai ông đã hứa hẹn sẽ trở thành sui gia, Mỹ Tiên và Thành cũng không phản đối.

 

Rồi vì hoàn cảnh, gia đình Mỹ Tiên rời bỏ làng quê đi xa lập nghiệp. Ông giáo Tâm tuy chẳng khá giả gì cũng gom hết tiền dành dụm đưa cho ông Lợi làm vốn. Hình ảnh Mỹ Tiên với gương mặt nhòa lệ vẫn in đậm trong tâm trí Thành, dù đã tám năm trôi qua.

 

Nỗi lo sợ tình không vẹn càng lớn dần trong Thành theo năm tháng, nhưng anh vẫn cố chờ, cố đợi, vẫn tự an ủi mình Mỹ Tiên chẳng đổi thay. Nhìn Thành buồn, mà lòng Hiếu càng buồn hơn. Bao năm dài bên nhau, cùng chia sớt vui buồn, vì Thành quá đỗi vô tâm, hay Hiếu che giấu lòng mình quá giỏi. Nên anh chẳng nhận ra, vẫn xem Hiếu là người bạn, người bạn thân đúng nghĩa. Rồi ba của Hiếu qua đời, nơi quê nhà cô chẳng còn ai thân thuộc, theo lời trăn trối cô phải lên Sài Gòn nương nhờ nhà người chú ruột là ông Lợi.

 

Hiếu mang tiếng là cháu ông Lợi, là chị họ của Mỹ Tiên nhưng ở trong nhà cô chẳng khác gì kẻ làm mướn. Từ ngày lên Sài Gòn, đến khi gia đình làm ăn khá giả, tâm tình của Mỹ Tiên và bà Lợi cũng thay đổi, học thói trưởng giả, trở nên thực dụng. Mối tình thơ dại ngày nào với Thành, Mỹ Tiên đã xóa sạch không còn chút dấu tích. Mỹ Tiên đang si mê anh chàng kỹ sư Cang có vẻ bề ngoài hào hoa phong nhã, lại khéo ăn khéo nói nên rất được lòng bà Lợi. Ông Lợi nhìn hai mẹ con thay đổi theo từng ngày, mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

 

Không lâu sau thì Thành cùng ông giáo Tâm cũng lên Sài Gòn tìm đến nhà ông Lợi. Vì ông giáo Tâm bệnh nặng, nên xin nương nhờ nhà ông Lợi một thời gian, khi anh cố gắng đi làm kiếm tiền lo chữa trị cho cha. Bao năm xa cách, nay gặp lại người yêu Thành rất đỗi vui mừng, nỗi nhớ niềm thương anh đều trút cạn nhưng buồn thay anh chỉ nhận về cái nhìn hờ hững, lời nói cay đắng từ Mỹ Tiên. Có lẽ, Thành đã đoán trước được kết quả, chỉ là muốn níu kéo chút hy vọng mong manh, nay thì hết thật rồi, đoạn tình này anh không còn gì nuối tiếc.

 

Từ ngày ông giáo ở đây, chỉ có mình Hiếu luôn ở bên cạnh, chăm sóc sớm hôm đến quên ăn quên ngủ. Thành rất cảm động trước tấm lòng của cô. Câu nói ngày nào trước khi Hiếu rời quê “tôi không muốn rời xa anh” vẫn canh cánh trong lòng Thành. Nếu giờ anh nói là thương có còn kịp không? Nếu Hiếu không chê anh nghèo, không sợ khổ cực anh nguyện dùng tính mạng cả đời này để yêu thương cô, có được không? Chỉ bốn chữ “bao lâu cũng chờ” của Hiếu đã cho Thành rất nhiều dũng khí, nó có sức mạnh hơn ba chữ “em yêu anh” rất nhiều.

 

Anh chàng kỹ sư Cang liếc sơ cũng biết bà Lợi, Mỹ Tiên đối xử tệ bạc với ông giáo, với Hiếu như thế nào rồi. Anh muốn giúp đỡ ông giáo, giúp đỡ Hiếu. Cang lén cho cô một số tiền để chữa bệnh cho ông giáo. Lại bị mẹ con bà Lợi phát hiện, cho rằng Hiếu là kẻ cắp, không tiếc lời mắng nhiếc, sỉ nhục. Chưa hả giận, bà Lợi còn xua đuổi ông giáo, lớn tiếng nặng lời miệt khinh, ông giáo uất ức mà chết. Cùng lúc này, anh chàng kỹ sư Cang lộ mặt thật chỉ là một kẻ lừa bịp, anh không những đã hại đời Mỹ Tiên, mà còn cuỗm hết mớ tài sản rồi bỏ trốn. Chỉ để lại cho Mỹ Tiên cái bào thai oan nghiệt.

 

Phần Thành, sau lần từ giã cha cùng Hiền tiếp tục lên đường vận chuyển hàng. Trên đường chở hàng, thì xe gặp tai nạn, sau lại phát hiện trên xe có chở hàng quốc cấm, quá lo sợ Thành cùng người bạn trốn qua biên giới. Tại đây, nhờ trời anh gặp người bạn thân của cha, chính ông ấy đã giúp đỡ Thành rất nhiều trong những ngày nơi xứ lạ quê người. Năm năm sau, trở về quê hương, Thành đã thành đạt và giàu có.

 

Anh không thể nào ngờ, đón anh về là những sự thật phũ phàng, đau lòng. Đứng trước mộ cha, Thành tự trách mình là đứa con bất hiếu. Dòng chữ người lập mộ là Mỹ Tiên càng khiến Thành hoang mang hơn. Ngày trở về, người đầu tiên Thành muốn gặp là cha, là Hiếu. Thế nhưng theo lời bà Lợi thì Hiếu đã bỏ đi ngày sau khi Thành đi được vài ngày, chính Mỹ Tiên là người đã chăm sóc cho ông giáo đến lúc ông trút hơi tàn. Thành thật sự không muốn tin, nhưng sự vắng mặt của Hiếu giây phút này khiến Thành vô cùng hụt hẫng. Anh có cảm giác mình bị bỏ lại, là kẻ đánh mất. Thành quyết định cưới Mỹ Tiên xem như đền ơn trả nghĩa.

 

Sau khi lo cho ông giáo mồ yên mả đẹp, Hiếu cùng chú Tư cũng rời khỏi căn nhà khắc nghiệt đó. Hai chú cháu cùng dắt dìu nhau về quê sinh sống, từ đó Hiếu nhận chú Tư là cha nuôi. Suốt năm năm dài, Hiếu sống đời chinh phụ, thờ cha chờ chồng. Dù xung quanh cô không thiếu tiếng uyển giọng kèn, và cả một tấm chân tình mà thầy giáo Hà luôn luôn sẵn sàng chờ đợi. Phải chăng khi đã yêu thì hết lòng, hết dạ, nghiêm túc chân thành, chỉ muốn thuộc về một người. Cho dù người ra đi đã như bóng chim tăm cá. Hay phải chăng “chim bay biển bắc, anh tìm biển nam”. Câu hò buồn xa xa, càng khiến Hiếu tâm can quặn thắt.

 

Mỹ Tiên tìm về quê trước Thành một bước, để sắp xếp vở kịch đời thêm hoàn hảo. Dường như cả thế giới của Hiếu nhạt nhòa mất rồi, khi Mỹ Tiên báo tin sẽ cùng Thành cử hành hôn lễ. Mỹ Tiên van xin Hiếu giấu kín mọi chuyện, vì Mỹ Tiên đã nói dối Thành quá nhiều, và giấu luôn chuyện bé Hậu là con của cô. Hiếu nở nụ cười chua chát mà nước mắt không ngừng rơi. Thôi thế là hết, hết chờ, hết đợi, hết đếm từng chiếc lá rơi mà tưởng bước chân ai trở lại. Tất cả những mệt mỏi, buồn tủi Hiếu đều nhẹ ôm vào lòng chẳng một tiếng than trách.

 

Mỹ Tiên đi không bao lâu thì Cang tìm đến. Sau khi mãn hạn tù, được mẹ già cho biết Hiếu không những làm tròn lời trao gởi của anh, mà còn thường lui tới chăm sóc cho bà. Cang xuống tìm nói cảm kích cùng biết ơn sâu sắc. Chính Hiếu đã tiết lộ cho Cang biết anh có một đứa con, nhưng phải giúp Hiếu hoàn thành vở kịch, cô sẽ để anh nhìn nhận con.

 

Bất ngờ, Thành tìm về quê sớm hơn dự định. Hiếu nhanh chóng giấu hình thờ ông giáo. Khoảng cách năm năm xa nhau, cũng không bằng khoảng cách giữa anh và cô bây giờ. Nó xa thật xa mà cũng lắm những gai nhọn giăng đầy. Chú Tư tức lòng muốn nói hết sự thật, nhưng Hiếu cứ cản ngăn. Lời hứa năm nào “bao lâu cũng chờ” khiến tim Thành đau nhói, anh không tin Hiếu đổi thay, nhưng cô cứ mãi im lặng. Nhìn Hiếu không ngừng rơi lệ, tim Thành càng khó chịu. Sợ Thành ở lâu sẽ sinh nhiều chuyện, bà Lợi, Mỹ Tiên cũng về quê đòi đón anh về. Chưa kịp dời chân thì ông Lợi cũng xuống tới, chính ông là người vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hai mẹ con bà Lợi. Chuyện bị phanh phui, bà Lợi nhanh chóng rời đi, riêng Mỹ Tiên cô cũng đã ăn năn về việc làm của mình, giờ gặp lại Cang cả hai nối lại tình xưa.

 

Khi biết được toàn bộ chân tướng sự thật, Thành rất là tức giận. Giận bà Lợi, giận Mỹ Tiên thì ít, mà giận cô người yêu ngốc nghếch muốn vỡ cả phổi. Lúc nào cũng nhận hết phần thua kém, thiệt thòi, nhận luôn cả sự tổn thương đau lòng, cứ nghĩ cho người khác mà không suy tính chút cho mình. Nhưng giận thì giận mà thương càng thương, tình yêu dành cho Hiếu càng dâng cao trong lòng, tràn ngập trong tim.

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...