Từ Thức Lên Tiên
Thể loại: Tuồng Cổ
Diễn viên:
- Tài Linh: Giáng Hương
- Minh Phụng: Từ Thức
- Út Bạch Lan: Ngụy phu nhân
- Thoại Mỹ: Bạch Tiên Cô
- .........................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Tương truyền, ông chính là tri huyện Tiên Du, nhưng ông là người thích ngao du, xem cảnh đẹp, làm thơ nên không lâu sau thì từ quan. Tại gần nơi Từ Thức sống, có một ngôi chùa Thiền Lâm Tự, chùa có trồng cây mẫu đơn quý, loài hoa được xưng là Hoa trung chi vương (vua của các loài hoa). Đến ngày lễ hội hoa, thiện nam tín nữ trong vùng Tống Sơn đều rủ nhau đến chùa, trước ngắm hoa quý, sau là gặp gỡ chơi trò chơi dân gian.
Lễ hội đang diễn ra náo nhiệt, thì ở một góc sân chùa, bỗng xuất hiện một nàng xinh đẹp như tiên….àh…..mà nàng chính là tiên tên gọi Giáng Hương. Nàng cùng Bạch Tiên Cô lén rời khỏi Phù La động xuống trần gian xem có gì khác lạ so với chốn cung tiên. Vì thấy mẫu đơn đẹp, Giáng Hương vô tư hái lấy một cành vừa lúc ấy bị sư Tiểu Tâm phát hiện, bắt Giáng Hương phải đền tiền. Tưởng cái gì, chứ tiền nàng Giáng Hương đâu có thiếu, nàng liền đưa ra cả xấp cho sư Tiểu Tâm. Sư chùa vừa nhìn thấy, mặt liền đen hơn đít nồi bởi vì Giáng Hương xài tiền.... âm phủ. Nàng ngây thơ chẳng biết cái gì gọi là đồng tiền hai mặt, khiến sư Tiểu Tâm tâm không tịnh nổi. Nhờ có Từ Thức đi ngang nhìn tiểu mỹ nhân đang sợ hãi, kinh tâm, chàng liền cởi áo hồ cừu xem như thường hoa. Giáng Hương vô cùng cảm kích tấm lòng của Từ Thức, hẹn một ngày sẽ hội ngộ đền đáp nghĩa ân.
Trong lần ngao du sơn thủy, Từ Thức một mình chèo xuồng ra cửa bể Thần Phù. Đang chìm mình trong cảnh đẹp như chốn thần tiên, Từ Thức không khỏi bàng hoàng khi nhìn thấy vách núi tự dưng biến thành hang, vì tò mò, Từ Thức vào hang xem sao, đi được vài bước thì cửa hang đóng lại sau lưng. Từ Thức cứ thế lần mò đi, đi mãi đến khi chàng nhìn thấy một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ. Bạch Tiên Cô xuất hiện, báo chàng hay đã đặt chân đến cõi thiên thai. Từ Thức bàng hoàng cứ như nằm mơ, giấc mơ diệu kỳ.
Đến khi Giáng Hương xuất hiện, chàng liền nhận ra ngay là cô bé tội nghiệp hái hoa ngày nào. Giáng Hương nở nụ cười làm say đắm lòng người kể chàng nghe khi về đến tiên cảnh, nàng thuật lại sự kỳ ngộ ngẫu nhiên. Ngụy phu nhân – thân mẫu của Giáng Hương bảo đây là thiên duyên tiền định, nên mới mở lối đưa đường Từ Thức đến động tiên.
Ngay hôm ấy, Ngụy phu nhân cho mở tiệc hoa, cho hai người cử thành hôn lễ. Từ Thức được kết duyên cùng Giáng Hương tiên nữ. Ở tiên cảnh được một năm, trong cảnh tình nồng duyên thắm. Nhưng dẫu sao, Từ Thức cũng là người phàm, chàng bỗng nhớ quê hương xứ sở muốn về thăm. Giáng Hương dù đau buồn, cũng không dám ngăn bước người đi. Trước khi chàng quay về trần, nàng trao Từ Thức một phong thư, bảo khi nào gặp khó khăn thì xem.
“Hình bóng thiếp từ đây cách xa. Tình đã hết chàng ơi biết chăng. Chàng cất bước lìa xa cõi tiên. Đành mất nhau từ đây.”
Từ Thức giã từ Giáng Hương cùng Ngụy phu nhân, chỉ chớp mắt chàng đã trở về huyện Tống Sơn. Một năm trên tiên tám mươi năm trần thế, đúng là huyện Tống Sơn những cảnh lẫn người đều đã hoàn toàn thay đổi, Từ Thức chẳng còn ai thân thích, họ hàng. Quá buồn rầu, chàng muốn trở lại động tiên, nhưng lối đi đã khép kín. Nhớ đến bức thư của Giáng Hương, chàng liền mở ra xem, chỉ thấy dòng chữ “Ở nơi tiên cảnh, cùng nhau kết bạn, nay duyên xưa đã hết, không còn mong hội ngộ”. Từ Thức đau lòng, lại một mình lênh đênh trên cửa bể Thần Phù, chàng cứ chèo mãi, chèo mãi như tìm kiếm một vật quý giá mình vô tình đã đánh mất.
Người kể: ~3mtl~