Trôi Theo Dòng Đời
Thể loại: Xã Hội
Diễn viên:
- Tài Linh: Khả Khâm
- Kim Tử Long: Kỷ Viễn
- Châu Thanh: Gia Văn
- Thoại Miêu: Tường Vy
- ..........................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Phải chăng tình yêu là cái gì phi lý, người gần không nghĩ cứ mãi nghĩ kẻ xa xôi. Hóa ra người ta có thể ngộ nhận suốt một thời gian dài. Hóa ra quãng đường mà Gia Văn cùng Khả Khâm đã đi qua với bao kỷ niệm vui buồn từ thời thơ ấu đến lúc lớn khôn không được gọi là tình yêu?
Ai đó đã từng nói một người sinh ra là vì một người khác mà tồn tại. Câu nói này rất đúng với Gia Văn. Có thể dùng câu “đẹp trai, con nhà giàu, học giỏi” để hình dung về Gia Văn, anh là mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt nhiều cô gái. Tiếc là trái tim Gia Văn chỉ có mỗi bóng hình Khả Khâm ngự trị.
Ngày xưa bà Nhã Trân – mẹ Khả Khâm và ba của Gia Văn – ông Đỗ Cân từng đỗ vỡ tình yêu trong quá khứ, cả hai đều mong muốn Văn cùng Khâm có thể nối tiếp dây tơ đứt đoạn. Một sự hình thành trong trí óc non nớt trẻ thơ, ngoài Văn ra Khả Khâm chẳng quen chàng trai nào, ngược lại ngoài Khâm – Văn cũng chẳng để cô nào vào mắt. Cứ thế, họ cứ sánh bước bên nhau cho đến ngày lớn khôn. Mọi chuyện vẫn êm đềm như thế cho đến mùa giáng sinh định mệnh, sự xuất hiện của Viễn – người bạn thân của Gia Văn.
Lần đầu tiên gặp nhau, ánh mắt giao nhau dường như trong lòng cả hai dâng lên một thứ tình cảm xa lạ, mông lung nào đó. Viễn trước giờ sống đời lãng tử, như cánh chim hoang không có chốn dừng chân. Nay gặp Khả Khâm – nụ cười, ánh mắt, làn môi xinh đẹp, khả ái kia như nhốt kín hồn anh từ giây phút gặp gỡ ban đầu. Nhưng Viễn biết mình là người đến sau, lý trí tình bạn không cho phép Viễn nghĩ xa xôi. Anh không ngừng tự nhắc, tự nhắc Khả Khâm là người yêu, là vợ sắp cưới của Gia Văn.
Đời người lắm trớ trêu, càng muốn lánh xa thì trời lại càng tạo nhiều cơ hội gặp gỡ. Gia Văn đề nghị tổ chức chuyến đi săn, thế là cả nhóm Gia Văn, Khả Khâm, Hồ Như Vy, Gia Linh, Tường Vy và đương nhiên không thể vắng mặt Viễn.
Trong rừng mùa này, có rất nhiều cây mọc lá đỏ rất đẹp, Khả Khâm giọng nũng nịu đòi Gia Văn hái lá đỏ cho mình, chắc ngay cả Khả Khâm cũng không biết mấy lời “hái cho em điiiiiii” ấy có sức hút say đắm đến thế nào. Nó khiến đôi chân Viễn không tự chủ, tình nguyện leo lên cây hái lá đỏ cho Khâm.
Một lần nữa, lại tiếp xúc với nhau ở khoảng cách rất gần, ánh mắt lại giao nhau, nhìn vào mắt Viễn bật chợt Khâm nghe tim mình bồi hồi, xao động. Khâm cố chạy đi, tránh ánh nhìn da diết như muốn soi thấu tâm tư cô. Không cẩn thận, Khâm trượt chân té ngã, lại vẫn là Viễn xuất hiện bên cô. Hởi thở của Viễn quẩn quanh bên mình, cô phát hiện trên người Viễn có mùi vị của ánh mặt trời.
Trong lòng Khả Khâm bắt đầu có những xáo trộn, có những so sánh giữa Viễn và Văn. Nếu Văn là khe suối nhỏ tươi mát trong lành, thì Viễn ví như một thác nước khổng lồ. Khâm cảm thấy lo sợ về những thay đổi trong tâm tư của mình.
Viễn, Văn, Hồ Như Ly cùng đi săn. Viễn là người rất có kinh nghiệm trong chuyện săn bắn, thế mà không biết tại sao lỡ tay bắn trúng Văn trọng thương. Chuyến đi săn với bầu không khí vui vẻ bỗng chốc hóa nặng nề. Và cũng chính từ đây Khả Khâm không còn là Khả Khâm của trước kia nữa rồi.
Là vô tình hay cố ý ngày ngày Viễn và Khâm cùng lúc đi thăm Gia Văn, rồi lại đúng lúc Viễn tiễn Khâm về. Mỗi một lần gặp nhau, Khả Khâm phát hiện lực hút của anh đối với cô không hề giảm mà chỉ có tăng thêm. Viễn tình cờ đọc được nhật ký của Khâm.
“Người đâu gặp gỡ làm chi
Trăm năm biết có duyên gì hay không”
Bên trong còn kẹp chiếc lá đỏ ngày nào Viễn đã hái tặng Khả Khâm. Viễn nghe tim mình dậy sóng, bức tường thành anh cố dựng bấy lâu nay bỗng chốc sụp đổ tan tành. Biết mình để quên quyển nhật ký, Khâm vội vã quay trở lại. Vừa nhìn thấy Khâm, Viễn như đánh mất đi lý trí điềm tĩnh vốn có, anh siết chặt cô trong tay, đặt lên môi Khâm nụ hôn nồng cháy, trong phút chốc lý trí của Khả Khâm cũng trở thành sương khói. (đoạn này cho tưởng tượng xíu nha NN hè hè)
Bốp! Một bạt tai Khâm dành cho Viễn, khiến anh sực tỉnh, thoát khỏi cơn mê tình. Không biết vì sao Khâm lại táng Viễn, phải chăng trong lòng Khâm cũng đang lo sợ, đang hốt hoảng khi phát hiện ra người cô yêu là Viễn, là Viễn. Người mà cô chỉ mới gặp gỡ vài tháng, chứ không phải là Gia Văn người đã bên cạnh cô suốt mười mấy năm dài.
Viễn cố đè nén tình cảm mãnh liệt như thác lũ đang cuồn cuộn trong lòng. Anh không cho phép mình xen vào cuộc tình giữa Gia Văn và Khâm. Tại sao, anh không thể kiên định dấu kín tình cảm ấy vào tận đáy con tim.
Khả Khâm như thoát ra khỏi thế giới bé nhỏ của tuổi thơ, dù lựa chọn thế nào cũng là đau khổ. Chuyện Khâm cùng Viễn có tình ý với nhau cũng đến tai Gia Văn, anh tưởng chừng mình đang nghe một câu chuyện phi lý nhất thế gian. Một bên là người con gái anh hết dạ thương yêu, một bên là thằng bạn thân thâm giao tri kỷ. Văn không tin, tuyệt đối không tin. Nhưng Khả Khâm đã tàn nhẫn phá nát niềm tin trong Văn, khi chính miệng thú nhận cô yêu Viễn. Gia Văn cảm thấy đau ở ngực, một cử động nhỏ của phổi cũng khiến anh cực kỳ đau đớn.
Thế giới của anh.
Tình yêu của anh.
Niềm tin của anh.
Hy vọng của anh.
Tương lai của anh.
Tất cả bỗng chốc sụp đổ đau thương.
Lửa hận đang ngập tràn trong tim, đúng lúc Viễn tìm đến, anh muốn nói lời tạm biệt để đi xa. Nhưng dù bây giờ Viễn đi hay ở đối với Gia Văn đâu còn ý nghĩa gì nữa, vì Khả Khâm đã không còn là của anh nữa rồi. Bao nhiêu hận hờn, Văn trút hết vào nắm đấm lên mặt Viễn. Viễn không đánh trả, vì anh biết mình có lỗi. Văn đi rồi, anh ôm nỗi đau cùng tuyệt vọng rời đi, chỉ còn mình Viễn và Khâm đứng lại. Khâm nước mắt như mưa, ngoài khóc ra cô chẳng biết mình phải làm gì. Viễn đau khổ, Văn khổ đau, cô cũng chẳng vui sướng gì.
Nhìn Khâm không ngừng rơi lệ, tim Viễn như ai xé, nhưng chút lý trí còn sót lại không cho Viễn đến gần, không cho Viễn có tư cách lau lệ cho cô. Đời anh lang bạt, không định hướng tương lai Khả Khâm theo anh thì chỉ có khổ.
Cuối cùng Viễn vẫn chọn cách ra đi, Khả Khâm vẫn cương quyết chia tay với Văn. Nửa năm sau, Tường Vy báo tin sẽ cùng Gia Văn tổ chức đám cưới. Nghe Văn cùng Tường Vy thành đôi, Khả Khâm rất đỗi vui mừng. Cô mong Văn sẽ hạnh phúc, để lương tâm cô bớt đi một phần tội lỗi.
Tình yêu muôn hình vạn trạng thật khó lý giải. Trong mắt Khâm – Viễn mới là người đàn ông thật sự lại trưởng thành, là cây tùng cây bách để cô nương tựa cả đời. Tuy giờ Viễn đã đi xa, nhưng Khả Khâm không hối hận ít nhất cô đã biết thế nào là tình yêu và được người yêu.
Hai năm sau, Khả Khâm vượt đường xa lên tìm Viễn. Anh thật không ngờ, còn có thể gặp được Khả Khâm, giờ đây không còn gì ngăn cản Viễn có thể ôm trọn Khả Khâm trong vòng tay, nghe nhớ nghe thương len lỏi trong từng mạch máu. Có lẽ Viễn cũng chỉ là một người đàn ông tầm thường nhưng bởi vì yêu nên trở thành đặc biệt trong mắt Khả Khâm. Bà Nhã Trân ban đầu cũng quyết liệt phản đối chuyện tình yêu giữa Khâm cùng Viễn, với bà Viễn không phải là hình mẫu con rể như lòng bà mong muốn. Không đành lòng nhìn Khả Khâm khổ nên bà cũng đành chấp nhận.
Khâm có biết đâu, từ ngày cô thừa nhận yêu Viễn, cũng chính là ngày cô đặt dấu chấm hết cho cuộc đời Văn. Thế giới của anh đã khép lại, “Thiên Sứ” cũng đã bỏ anh mà đi mất rồi. Văn còn lại gì đây ngoài một trái tim đầy rẫy những vết thương lằn ngang lằn dọc.
Còn đâu nữa một Gia Văn hay nói hay cười, đối xử với mọi người luôn hòa nhã, thân thiện. Anh đã bị Thiên Sứ đẩy rơi xuống tận cùng địa ngục rồi. Văn trở nên bê tha, sa đọa suốt ngày chỉ rượu chè, cờ bạc. Một gia đình hạnh phúc giờ đây chỉ còn tang thương.
Trách ai đây? Trách Khâm bỏ rơi anh? Trách Viễn cướp mất tình yêu của anh? Hay tự trách mình yếu đuối, không đương đầu nổi với sóng gió, nên tự tay mình hủy hoại một gia đình.
Mấy ai có thể cảm thông, có thể hiểu nỗi đau mà Văn gánh chịu. Một lâu đài tình ái anh đắp xây từ thuở niên thiếu đến lúc lớn khôn, anh đã nghĩ cả đời này nắm tay Khả Khâm đi trên con đường tình yêu hạnh phúc. Anh yêu Khả Khâm yêu đến đau lòng. Vậy mà Khả Khâm lại cho đó là một sự ngộ nhận, một sự lầm lẫn.
Rốt cuộc, tình yêu là gì cơ chứ? Ai có thể trả lời cho Gia Văn câu hỏi ấy không? Có lẽ đến khi chết, Gia Văn cũng không tìm được lời đáp cho bản thân mình.
Do tính chất công việc, sau khi kết hôn cả nhà Khâm dọn ra nước ngoài sinh sống. Đến khi trở về quê hương, cảnh cũ còn đây mà người xưa đã mất. Gia Văn bị đám giang hồ thanh toán. Ông Đỗ Cân vì tức giận Gia Văn sa đọa bệnh tim tái phát qua đời. Tường Vy quá đau buồn nhìn Văn ngày càng trở nên tồi tệ, tuyệt vọng chán nản cô đã tự tử. Gia Linh thì bỏ nhà ra đi khi Gia Văn tiết lộ cô không phải là em ruột của anh, mà chỉ là con của một bà vũ nữ. Bé Niệm thì được gởi vào nhà trẻ mồ côi. Viễn tìm được đem về nuôi nấng.
Tan nát hết rồi gia đình họ Đỗ, Khả Khâm nghe tim mình đau nhói, thống khổ bao trùm cả người. Chỉ đành than trách một câu định mệnh cay nghiệt, trời nổi phong ba dập vùi những chiếc thuyền con giữa ngàn khơi sóng dậy muôn trùng.
Người kể: ~3mtl~