Lung linh cung

Triều Vương Quận Chúa

Thể loại: Tuồng Cổ

Nguồn: Cải Lương Miền Nam

 

Diễn viên:

Tài Linh: Triều Vương Quận Chúa

Vũ Linh: Nhạc Thanh

Trường Sơn: Bao Công

Ngọc Đáng: Thái Hậu

.......................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung
Trận Hổ Hình – nơi địa hình hiểm trở dành giam giữ những kẻ thí chúa đoạt ngôi, hoặc mang tội sát nhân. Thế nhưng nơi đây, lại xuất hiện một đóa kỳ hoa rực rỡ, dù ẩn mình dưới lớp áo vải thô sơ vẫn làm chói mắt người nhìn. Nàng ấy chính là Triều Vương Quận Chúa vì Ưng Vương mưu đồ tạo phản chiếm ngôi Vua, âm mưu bất thành, Triều Vương là muội muội cũng vướng họa lây. Nhờ Thái Hậu can gián nên nàng chỉ bị lưu đày đến nơi đây làm phục dịch.
 

Triều Vương vừa sinh ra đã sống trong dòng dõi đế vương, tuy giờ bị lưu đày, vẫn không che giấu được dáng vẻ đài các trâm anh, mỗi động tác giơ tay, nhấc chân dù tùy ý cũng toát lên vẻ tao nhã, quý phái. Điều ấy khiến cho Nhạc Thanh - là quân nhân ở Trận Hổ Hình trước tò mò, sau là quan tâm, nên ngày ngày đều ra bờ sông giặt y phục binh sĩ phụ Triều Vương, dù khi ấy, chàng chẳng hề biết gì về nàng.

 

Triều Vương không muốn nhắc đến quá khứ đau buồn, Nhạc Thanh cũng không hỏi gì thêm. Từ lần gặp gỡ đó cái tên Triều Vương đã chết, còn lại nơi đây là Kỳ Hoa – một nữ tội nhân.

 

Đã là đóa kỳ hoa thì ai cũng muốn là của riêng mình. Trương Long, Lý Hổ bình thường đã không ưa thích gì Nhạc Thanh, nay lại thấy chàng thân thiết với Triều Vương thì căm tức, trước mặt Nhạc Thanh động tay động chân với Triều Vương.

 

Nhạc Thanh thấy chuyện bất bình không thể khoanh tay, huống chi Triều Vương đang bị người khác ức hiếp trước mắt, chàng càng không thể đứng nhìn. Võ mèo của Trương Long, Lý Hổ làm sao có thể động đến sợi tóc của Nhạc Thanh, hai tên đó quay về trại gọi Mạnh Hùng đến giúp đỡ. Nhạc Thanh đã nhường một bước, nhưng bọn họ ỷ đông không để lời Nhạc Thanh bên tai, đao kiếm vô tình, Nhạc Thanh lỡ tay giết chết Mạnh Hùng.

 

Nhạc Thanh bị phạt đứng phơi dưới nắng ba ngày không được ăn uống. Xót lòng, Triều Vương lén đến thăm chàng. Cái nắng, cái sương mấy ngày nay cũng không làm gì được chàng, thế mà nhìn những giọt nước mắt như châu sa của Triều Vương tim chàng bỗng nhiên buốt lạnh.

 

Hai tên súc sinh Trương Long, Lý Hổ vừa đến, nhìn cảnh tình chàng ý thiếp, lần nữa toan sàm sỡ Triều Vương và giết chết Nhạc Thanh.

 

May, Dương Tôn Bảo vừa nhận chức thống soái Trận Hổ Hình đến, Nhạc Thanh thoát chết. Dương tướng quân phạt trượng Trương Long, Lý Hổ. Nhạc Thanh anh hùng, đứng ra nhận lãnh đòn roi. Trước hành động quân tử của Nhạc Thanh, cả hai cảm thấy vô cùng xấu hổ.

 

Có câu “không đánh không quen biết” từ đó cả ba trở thành huynh đệ chi giao...

 

Mặc khác, tại chốn đế kinh Thượng Vương Vương ngấm ngầm âm mưu tạo phản, trợ thủ đắc lực của lão chính là Lâm Vân – võ nghệ cao cường. Lâm Vân say mê nhan sắc của Triều Vương, nên ba lần bảy lượt không ra tay giết nàng. Chuyện đến tai Thượng Vương Vương, khiến lão vô cùng tức giận. Đúng lúc này Mạn Nương – con gái của Mạn Ngọc, ngày trước âm mưu tạo phản nhưng đã bị giết chết. Lão liền mượn tay giết người, sai Mạn Nương truy sát Triều Vương, đồng thời bảo Lâm Vân theo sau thủ tiêu Mạn Nương. Với tài trí của Mạn Nương làm sao có thể đấu lại lão già mưu ma chước quỷ Thượng Vương Vương, nàng trở thành con chốt thí trong ván cờ của lão mà không hề hay biết.

 

Không lâu sau, nhờ Thái Hậu xin lời, Tống Vương hạ chỉ phục hồi phẩm vị Quận Chúa cho Triều Vương, lập tức hồi triều.

 

Phục hồi phẩm vị! Quận Chúa!

 

Danh xưng này đối với nàng sao giờ xa lạ quá. Nàng thà cứ mãi là Kỳ Hoa, cứ mãi ở Trận Hổ Hình nhưng bên cạnh có Nhạc Thanh. Chỉ hai chữ “Quận Chúa” lại như thiên sơn vạn lý chia cách nàng và Nhạc Thanh.

 

Dù muốn dù không, lệnh vua khó cãi. Nàng vẫn phải quay về đế kinh.

 

Bỗng nhiên hôm nay buồn lạ thường. Con suối ngày hôm nay không còn reo vui như ngày hôm qua khi vắng đi bóng dáng Kỳ Hoa trong lòng chàng.

 

Tình yêu chưa kịp nói thành lời thì đã “em tương giang đầu, anh tương giang vỹ nhớ mong”.

 

Về đến Hoàng Cung, Triều Vương vô tình gặp Lâm Vân ở ngự hoa viên.

 

Vẫn hình dáng ấy, nhưng thân phận đã thay đổi, giờ hắn chính là Nhạc Phối – đứa cháu thất lạc nhiều năm của Thái Hậu.

 

Triều Vương tâu với Thái Hậu, Nhạc Thanh trên tay cũng có thiên quan ấn. Thái Hậu liền xin chiếu triệu Nhạc Thanh nhập cung tấn kiến.

 

Triều Vương vô cùng vui mừng, sau bao ngày nhớ nhung xa cách, nay sắp gặp lại người thương. Nụ cười trên môi chưa vẹn thì tin Nhạc Thanh bị xử chết như sét đánh ngang tai, khiến đất trời đảo lộn. Chưa kịp quấn vành khăn tang thì lệnh vua tấn cống nàng sang Tây Hạ giữ an bang giao hai nước.

 

Sinh ra trong dòng dõi đế vương, định sẵn không thể làm chủ lấy mình, Triều Vương bước lên kiệu cưới sang Tây Hạ giữ ngôi Hoàng Hậu. Ngỡ đời nàng đến đây đã lịm chết. Nào ngờ, lúc Lâm Vân âm mưu định giết Triều Vương, thì Nhạc Thanh xuất hiện cứu giúp. Chàng cứ như thiên thần hộ mệnh mà trời phái xuống bảo vệ nàng, những lúc nàng nguy hiểm chàng sẽ liền xuất hiện bên cạnh che chở.

 

Lần nữa, chưa vui sum họp đã sầu biệt ly. Nhạc Thanh trở thành người phu khiêng kiệu cưới, hộ tống Triều Vương sang Tây Hạ.

 

Có một tình yêu dù cố gắng thế nào cũng không thốt nên lời. Vì vừa ra khỏi cửa miệng liền bị gió cuốn bay đi mất.

 

Đêm động phòng hoa chúc, vua Tây Hạ đùng đùng nổi giận vì Triều Vương không còn trong trắng, truyền lệnh đuổi nàng về nước. Vì sao? Lý do gì? Chỉ mình Triều Vương hiểu. Nhìn vẻ thất thần, đau khổ, thống hận trên gương mặt xinh đẹp của Triều Vương, Nhạc Thanh tim đau như dao cắt, nhưng chàng biết làm gì chia sẻ khổ đau. Thái độ thờ ơ, như chối bỏ trách nhiệm của Nhạc Thanh càng khiến Triều Vương suy sụp. Trước những lời nói mơ mơ hồ hồ của Triều Vương, Nhạc Thanh như đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.

 

Mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa, chàng nhận, chàng nhận tất cả. Chàng mặc kệ, cho dù là cùng trời cuối đất, chàng sẽ không bỏ rơi nàng một lần nào nữa, sẽ không để mình nàng phải gánh chịu bão giông. Từ đây cho đến ngàn sau, bất luận gió mưa chàng sẽ chống đỡ, không để nàng rơi dù một giọt lệ.

 

Trời thường hay trêu người, trong lúc thu dọn hành trang, Triều Vương phát hiện ra cây trâm cài tóc của Lâm Vân. Xâu chuỗi tất cả mọi chuyện, tim nàng như bị vắt không còn giọt máu, ngay cả thở cũng thấy khó khăn. Người cùng nàng đêm ấy không phải là Nhạc Thanh mà chính là tên gian tặc Lâm Vân.

 

Sự thật quá đỗi khinh khủng, không cách nào Triều Vương tiếp nhận nổi. Nhục nhã, đau thương, xấu hổ Triều Vương tìm đến cái chết. Nhạc Thanh điên cuồng gào thét tên nàng, nhưng trả lời anh chỉ là âm thanh im lặng, im lặng đến đáng sợ. Khi tìm thấy, thì chỉ còn sót lại mảnh nhung y trôi lặng lẽ giữa dòng suối.

 

Lâm Vân “thuận nước đẩy thuyền” gán Nhạc Thanh sợ tội nên giết chết Triều Vương. Đích thân Tống vương và Thái Hậu giám sát án trảm, nhưng kỳ lạ tuyên án ba lần vẫn không trảm được Nhạc Thanh. Thái Hậu tức giận muốn rõ mặt Nhạc Thanh coi là yêu ma nơi nào.

 

Vừa nhìn thấy Nhạc Thanh, trong lòng Thái Hậu nảy sinh tình cảm thân thiết kỳ lạ, linh tính mách bạo chuyện chẳng đơn giản. Thái Hậu truyền Bao Công thẩm tra án.

 

Triều Vương chết, oan hồn không tan về nhờ Dư Thái Quân đến cáo trạng cùng Bao Công người cướp đoạt tiết trinh khiến nàng tủi nhục quyên sinh là Lâm Vân.

 

Bao Công cho mời Lâm Vân đến công đường đối chất với oan hồn. Nghe tin Lâm Vân lo sợ tột đột, hắn định bỏ trốn, nhưng bên hắn còn lão cáo già mưu kế đa đoan Thượng Vương Vương, làm sao lão có thể để mộng ngồi ngai vàng tiêu tan vì Triều Vương. Nên bày kế, định tĩnh tâm thần cho Lâm Vân.

 

Có ai cho Nhạc Thanh biết mãi mãi là bao xa, có phải chỉ là cách một bước chân mà âm dương chia biệt đôi đàng như thế này không? Nàng đứng đó, sao chàng với tay không tới, tay không thể nắm tay, mặt không thể chạm mặt. Đáy lòng Nhạc Thanh phút chốc bỗng tê dại như có dòng điện đánh trúng.

 

Lâm Vân tên tiểu nhân, vô liêm sĩ, ép bức Triều Vương kể rõ ràng chuyện hắn bức hại nàng. Dù Triều Vương có chết, nhưng vẫn là phận nữ nhi, chuyện như thế làm sao nàng mở miệng cho được. Nhạc Thanh cam lòng chịu chết cũng không muốn nhìn Triều Vương chịu nhục thêm một lần nữa.

 

Không muốn kéo dài thời gian, Thượng Vương Vương đề nghị học người xưa lập “Sanh tử trạng” dùng cách quyết đấu phân định ngay gian. Vì lão thừa biết Nhạc Thanh không phải là đối thủ của Lâm Vân. Lão có thể mượn chuyện thí võ, giết chết Nhạc Thanh một cách “danh chánh ngôn thuận”.

 

Trời bất dung gian, Nhạc Thanh quyết đấu bằng tất cả nỗi căm hờn, chàng quyết dùng máu Lâm Vân tế vong hồn Triều Vương. Lâm Vân chết. Thái Hậu nhận ra chính Nhạc Thanh mới là cháu ruột của mình. Âm mưu bất thành, Thượng Vương Vương phơi bày bộ mặt thật. Nhạc Thanh ra tay giết chết lão gian hùng.

 

“Thanh ca” – âm thanh của nàng chính là thế giới của Nhạc Thanh, chàng vui mừng ngỡ nằm mơ khi Triều Vương vẫn còn sống, vẫn hiện hữu trên thế gian. Triều Vương phân bày mọi lẽ, muốn vạch trần tên gian ác, nên đã đến Khai Phong Phủ nhờ Bao Công giúp đỡ.

 

Hai người ban đầu vốn dĩ là hai đường thẳng song song không có bất kì điểm chung nào, chỉ vì một lần gặp gỡ, một lần giao nhau mà trở thành hai đường trùng nhau, cùng đi trên một đoạn đường.

 

Kể từ nay trên bước đường đời Nhạc Thanh sẽ không còn cô độc.

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...