Lung linh cung

Trên Sông Hoàng Hôn

Thể loại: Xã Hội

Nguồn: Cải Lương Miền Nam

 

Diễn vien:

- Tài Linh: Hà Anh

- Vũ Linh: Thọ

- Diệp Lang: Năm Quýnh

- Ngân Quỳnh: Dung

- .........................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung

“Em với anh là hai vì sao lạ, là nước đôi dòng, là gió của hai phương. Sao định mệnh khéo cơ cầu, cho chúng mình gặp nhau, chưa vui sum họp đã sầu biệt ly.”

 

Cậu ba Thọ – con trai của bà chủ Thân đang làm việc ở Sài Gòn về quê thăm mẹ. Vừa về tới làng, anh đã nghe xa xa tiếng hò buồn não ruột.

 

Hà Anh - cô gái nhỏ người Trung Hoa, vì cha nghiện ngập bán hết nhà cửa nên phải dọn về đây sinh sống. Tất cả gánh nặng đều đặt lên đôi vai bé nhỏ. Hằng ngày phải vất vả mưu sinh lo cho cha và đàn em thơ dại, cô cố gắng bỏ ngoài tai những lời mỉa mai, những ánh mắt khinh miệt, kỳ thị.

 

Lần đầu tiên, Thọ như bị hút vào đôi mắt đẹp như vì sao sáng trên bầu trời đêm, đôi mắt đẹp nhưng mang nỗi buồn u ẩn. Khiến cho người nhìn vào như rơi vào mê cung, như lạc vào cõi liêu trai, khiến người ta muốn tìm hiểu, muốn bảo vệ, muốn chở che.

 

Nghe tiếng đàn từ nhà Thọ, Hà Anh qua tìm Dung để mượn tập nhạc, người bạn duy nhất của cô ở làng này. Nơi xứ lạ quê người, giữa dòng người xa lạ, may mắn Hà Anh còn có Dung làm bạn, chia sẻ những buồn vui.

 

Thông qua Dung, Thọ hiểu được hoàn cảnh gia đình của Hà Anh. Bản năng người đàn ông trong anh trỗi dậy, anh muốn chia sẻ, an ủi, bảo vệ cô gái nhỏ. Thọ đàn, Hà Anh hát, tiếng hát ngọt ngào như ru người vào mộng ấy, len lỏi vào từng tế bào trong anh. Vô tình Thọ chạm tay Hà Anh, chỉ là vô tình chạm nhẹ, thế mà đã nắm chặt trái tim bé nhỏ non nớt của Hà Anh, sự rung động đầu đời của cô gái nhỏ, khi mà Hà Anh nghĩ cả đời này chắc cô cũng chẳng dám yêu ai. Thế mà tình yêu cứ thế đã đến với cô, đến riêng với mình cô thôi.

 

Hà Anh yêu Thọ, qua những lần gặp gỡ, những lần đổi trao tâm sự. Nhưng tình yêu ấy cô chỉ dám cất trong tim, mặc cảm thân phận, tự ti về gia cảnh làm sao cô dám ước mơ Thọ yêu mình.

 

Còn Thọ “có thương thì nói rằng thương, không thương thì nói một đường cho xong” có đâu anh lại lấp lửng, nói chuyện trời mây trăng nước, chuyện bèo mây tình cờ. Đã biết nếu không thể đem đến hạnh phúc cho cô, không thể cho cô một tình yêu đúng nghĩa, thì còn gieo chi vào lòng cô gái nhỏ mầm hy vọng mỏng manh. Lời Thọ nói như ảo ảnh xa mờ, nhưng với Hà Anh cô xem đó như những lời hẹn ước mà cả đời sẽ gìn giữ.

 

Năm Quýnh – người nắm trong tay quyền hành nhất làng. Hắn yêu Hà Anh, từ những ngày đầu cô dọn về đây sống, hắn tìm đủ mọi cách, không từ thủ đoạn để lấy lòng Hà Anh. Hắn dụ dỗ ba Hà Anh hút lại thuốc phiện, hắn muốn có một ngày Hà Anh phải dựa dẫm vào hắn. Nhưng cô gái nhỏ quật cường ấy, chưa bao giờ đầu hàng trước số phận, trước sức mạnh kim tiền và thế lực của hắn, điều ấy càng khiến hắn yêu cô điên cuồng hơn.

 

Cuối cùng, trời cũng cho Năm Quýnh cơ hội, được toại lòng. Thấy Hà Anh cứ qua lại, nói cười với Thọ. Nụ cười ấy thật khiến hắn chói mắt, Hà Anh chưa từng một lần cười với hắn. Ghen tức, hắn cho lính đến nhà bắt Thọ, gán cho anh tội danh phiến loạn, vì anh đã về nhiều ngày nhưng không đến trình báo.

 

Năm Quýnh cho người đánh đập Thọ dã man, trút hết bao nỗi căm tức, ghen hờn xuống người Thọ (cũng đáng tội anh Thọ lắm). Bà Thân, thấy con bị bắt lo lắng không yên, bà qua tìm ông Hội đồng – có mối giao tình rất tốt với gia đình nhờ giúp đỡ.

 

Sau đó Thọ được thả ra. Tưởng chừng sóng gió đã qua đi, trời yên biển lặng trở lại. Nào ngờ đâu, đó là điềm báo cho cơn đại hồng thủy sắp đến. Sáng cô gái nhỏ phải đối diện với ánh mắt ghét bỏ của Dung, thái độ lạnh lùng, xa cách của Thọ (vì họ nghĩ khi thấy Thọ gặp chuyện, Hà Anh có thái độ thờ ơ, không quan tâm, lo lắng đến Thọ, ngược lại cười cười nói nói với Năm Quýnh). Tối thì một mình phải tự gặm nhấm nỗi đau của riêng mình mà không thể giãi bày cùng ai. Bao nhiêu bất hạnh, khổ đau cứ thi nhau trút xuống cô gái nhỏ. Chừng ấy khổ đau cũng không đau bằng tin Thọ đính hôn với Mai - con gái ông Hội đồng. Hà Anh nước mắt như mưa, cô cũng không biết bằng cách nào mà cô đã đến trước cổng hôn lễ “nghe tiếng pháo nổ vang vang, như xé nát tâm can” cô lặng lẽ quấn vành khăn tang trắng đưa tiễn mối tình câm vào trong huyệt lạnh, đem thương nhớ khắc vào bia trước mộ, nắm mộ đơn sơ chôn mối tình tan vỡ và một con tim nức nở lệ ly tình.

 

Hà Anh đến tặng quà cưới hay nói đúng hơn là trao cho Thọ kỷ vật, đó là di vật mẹ của cô đã để lại, sau này cô sẽ tặng cho người cô yêu (đến sau này Thọ mới biết điều đó), và nói lời tạm biệt “vì ở đây chi, mỗi lúc thêm buồn, u ẩn bao phương trời đời chẳng khác nào như hoa trôi”. Thọ nhìn những dòng lệ rơi mà trong lòng không khỏi xốn xang, ngoài những câu an ủi như có như không, anh cũng chẳng biết làm gì.

 

Không lâu sau, anh em Thọ hay tin Hà Anh tự tử mang theo giọt máu oan nghiệt chỉ mới tượng hình. Thọ có bao giờ từng đặt câu hỏi vì sao Hà Anh chết, đằng sau cái chết của Hà Anh có gì u ẩn, hay chỉ đơn thuần vì Hà Anh đã mang giọt máu của Năm Quýnh, vì tủi nhục nên Hà Anh tự sát, kết liễu đời mình. Có lẽ Thọ đã nghĩ như thế, trong sâu thẳm suy nghĩ của anh, Hà Anh chẳng đoan chính.

 

Đến khi Thọ gặp Năm Quýnh trong quán rượu, hắn ta đã cho Thọ biết một sự thật, một sự thật mà Thọ không bao giờ nghĩ đến. Từ ngày Hà Anh chết, Năm Quýnh vùi đầu vào men rượu, hắn ta cũng chẳng còn tha thiết gì, đằng sau cái độc ác, thủ đoạn cũng là một trái tim si tình. Sau đó không lâu Năm Quýnh cũng bị người ta đánh chết.

 

Trời bất bình, trời cũng nổi cơn giông như gào thét, như khóc thương cho số phận bi ai của người con gái.

 

Đau! Đau quá!

 

Có bàn tay vô hình nào đó bóp chặt trái tim Thọ, như muốn bóp nát tim anh ra thành muôn vạn mảnh.

 

Hà Anh đã hy sinh tấm băng trinh để đổi lại sự tự do và mạng sống cho anh. Anh đang đứng ở đất bằng mà ngỡ như rơi xuống hố lửa, thiêu đốt anh thành tro bụi.

 

Hà Anh đã hy sinh tấm băng trinh để cứu anh!

 

Hà Anh đã hy sinh tấm băng trinh để cứu anh!

 

Những lời nói của Năm Quýnh không ngừng, không ngừng xoáy sâu vào tim anh nhức buốt. Tại sao lại như vậy, sao mọi bất hạnh khổ đau cứ bám lấy cô gái nhỏ, sóng dập gió vùi cho rã cánh đài xơ. Đến khi chết Hà Anh vẫn không cho anh biết sự thật, âm thầm đem nỗi đớn đau xuống hoang mồ. Từng lời lẽ trong thư Hà Anh viết, như những sợi roi da hung hăng quất vào da thịt anh, đau đến tê tâm liệt phế. Từng giọt nước mắt đàn ông rơi xuống nền đất lạnh, như muốn thấm sâu vào lòng đất để sưởi ấm thân thể đã lạnh như băng kia.

 

Trước tình yêu cao cả của Hà Anh, Thọ thấy mình quá hèn mọn. Năm Quýnh tuy độc ác, xấu xa, dùng thủ đoạn đê hèn để chiếm đoạt Hà Anh, nhưng ít ra hắn dám yêu dám nhận. Năm Quýnh đê hèn một, thì Thọ đê hèn gấp trăm lần hơn. Anh đã cướp mất trái tim Hà Anh, rồi lại tàn nhẫn dẫm đạp lên vì sự yến hèn của mình. Chỉ ba chữ “anh yêu em” mà anh không dám nói với Hà Anh, chỉ là chút hương tình thoang thoảng bay thôi, mà Hà Anh đã vì yêu anh mà hy sinh cả đời con gái. Còn anh, anh đã làm được gì cho Hà Anh, người con gái đáng thương ấy. Giờ anh khóc cho ai? thương cho ai? Chỉ khóc hận Hà Anh đã trao con tim cho người không xứng đáng. Nếu như Thọ chưa từng xuất hiện, nếu như Thọ đừng gieo hy vọng, nếu như Thọ không bị bắt, nếu như Thọ đừng cưới vợ….nếu như…nếu như….thì có lẽ Hà Anh đã không chết, không mang theo nỗi uất hờn mà chết.

 

Có lẽ đây là cái kết tốt nhất cho Hà Anh, cô đã có thể buông bỏ tất cả mọi phiền muộn đau thương, có thể bình yên mà ngủ một giấc ngủ dài, sẽ có những giấc mơ đẹp như lòng cô mong ước.

 

“Bước lang thang qua từng vỉa hè, biết đêm nay đi về nơi đâu. Người yêu ơi! Em đã xa tôi, tình yêu ơi! Xin vấn khăn tang. Anh mất em đời như cánh diều băng sang.”

 

Vĩnh biệt Hà Anh.

 

Vĩnh biệt cô gái nhỏ.

 

Vĩnh biệt chuyện tình không đoạn kết.

 

 Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...