Thuyền Xưa Tách Bến
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: blueoceanmusiconline
- Tài Linh: Lệ Hằng
- Kim Tử Long: Trung
- Linh Tâm: Trọng Nghĩa
- Vân Hà: Hiền
- .........................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Từ ngày đầu quen nhau, cho đến khi cau trầu lễ kết hôn, lòng Lệ Hằng vẫn luôn phập phồng lo sợ khi bước vào cảnh cửa hào môn. Dù mẹ chồng khắc nghiệt, em chồng thì chua ngoa, đanh đá, nhưng Lệ Hằng vẫn luôn an ủi chính mình chỉ cần có Trung, có tình yêu của anh là đủ để cô vượt qua tất cả.
Nhưng trong cuộc sống gia đình, tình yêu không thì chưa đủ. Trung yêu Hằng, yêu như mạng sống bản thân mình, nhưng anh lại không đủ sức bảo vệ tình yêu của mình. Biết mẹ và em luôn gây khó dễ, nặng nhẹ cô đủ điều, biết bao lần anh đã nhìn thấy những giọt nước mắt tủi hờn, uất ức lặng lẽ rơi ướt đẫm gương mặt xinh đẹp kia, ngoài an ủi, ngoài lau đi những dòng lệ chua xót, anh còn có thể làm gì cho người vợ hiền chịu trăm đắng ngàn cay.
Yêu Trung, Lệ Hằng chấp nhận tất cả, cô vẫn luôn cố gắng làm trọn bổn phận của nàng dâu hiền hiếu thảo, đối với Hiền – em gái của Trung, luôn hòa nhã, nhẫn nhịn. “Khi thương nước đục cũng trong, khi ghét nước chảy giữa dòng cũng dơ” đối với mẹ con bà Phấn, Lệ Hằng chẳng khác gì gai trong mắt, nhất quyết phải nhổ đi. Vì sao? Bởi vì người bà Phấn muốn chọn làm dâu chính là Thu Liễu, người bà cho là môn đăng hộ đối. Riêng phần Thu Liễu cô đã yêu Trung từ rất lâu, vốn tính tình kiêu ngạo làm sao chịu là người thua cuộc.
Biết Trung đã lập gia đình, nhưng Thu Liễu vẫn thường xuyên lui tới “thọc gậy bánh xe” nói xa nói gần, khiến mẹ con bà Phấn trước không ưa, nay càng ghét Lệ Hằng hơn.
Rồi đến khi Lệ Hằng mang thai, cứ ngỡ đứa con sẽ sợi dây kết nối thắt chặt thêm tình yêu giữa hai người. Khi bà Phấn có cháu ẵm bồng thì sẽ phần nào thay đổi thái độ với cô. Phải chăng hết cơn bỉ cực sẽ tới hồi thái lai.
Mấy ai biết trước chữ “ngờ”. Chính ngay lúc cô gần ngày sanh nở, thì bà Phấn đã đuổi cô ra khỏi nhà trước sự bất lực của Trung, cái anh có thể làm được chính là trơ mắt nhìn người đầu ấp tay gối, đang bụng mang dạ chửa bị xua đuổi ra khỏi nhà, khi trời đang mưa giông.
Kết thúc rồi, tất cả đã kết thúc rồi. Lệ Hằng lê những bước vô hồn giữa trời giông bão, dường như ông trời đang khóc, khóc thương cho số phân bi thương của người con gái. Mỗi bước chân đi như dẫm lên gai nhọn, đau đến nhức buốt con tim. Lệ Hằng không còn phân biệt được, đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa rồi. Cô cứ thế mà đi, cũng không biết là đã đi bao lâu dưới trời giông tố, đến khi cả người vô lực ngất xỉu.
Khi tỉnh lại, cô đã ở trong một ngôi nhà hoàn toàn xa lạ. Trọng Nghĩa - anh xuất hiện như một thiên thần hộ mệnh mà ông trời phái xuống để bảo vệ, che chở cho Lệ Hằng suốt quãng đời còn lại, sẽ bù đắp những bất hạnh mà cô đã phải gánh chịu.
“Gái một con trông mòn con mắt”, ngày xưa khi còn làm vợ Trung do cứ sống trong cảnh thấp thỏm lo âu, khiến Lệ Hằng xanh xao tiều tụy. Giờ sống trong cảnh chăn êm, nệm ấm, quan trọng hơn hết là sống trong sự yêu thương tinh thần thoải mái, Lệ Hằng càng đẹp càng xinh hơn xưa.
Hai năm ở gần bên nhau, thời gian không dài nhưng đủ để hai tâm hồn cảm thông và đồng điệu. Trung như quá khứ đau khổ, là một vì sao đã xa tầm tay với. Ngày bị đuổi ra khỏi nhà, trước sự yếu hèn, nhu nhược của Trung, tình yêu trong cô cũng đã lịm chết, cuộc hôn nhân đầy bi kịch đó cô chẳng còn trông mong gì. Quá khứ đã xa, hiện tại và tương lai của cô giờ đây chính là Trọng Nghĩa – người đàn ông đáng để cô trao trọn con tim và quãng đời còn lại. Anh chính là ánh sáng ấm áp của đời cô.
Phần Trung, sau khi Lệ Hằng bị đuổi khỏi nhà, ngoài sầu não, than thân trách phận anh chẳng làm được gì. Khen anh là một đứa con chí hiếu hay trách anh là người đàn ông nhu nhược, không chính kiến. Bà Phấn ép anh cưới Thu Liễu, anh vẫn cúi đầu làm theo lời mẹ.
Có cay đắng, người ta mới biết đâu là mật ngọt. Thu Liễu sống với người chồng có xác không hồn, thêm phần suốt ngày chỉ biết cúi đầu vâng lời mẹ, khiến cô chán ngán, tìm đến Thái. Cả hai âm mưu chiếm đoạt hết gia tài rồi cao bay xa chạy. Đến khi gia đình Trung phát hiện sự thật thì tất cả đã quá muộn màng. Đến lúc này mẹ con bà Phấn mới khóc than, hối hận vì những gì đã gây ra cho Lệ Hằng, nhưng tất cả đã quá muộn màng.
Trung đến tìm Trọng Nghĩa giúp đỡ, nào ngờ đâu gặp lại người xưa, giờ đây đã trở thành bà bác sĩ. Trung hổ thẹn cúi đầu. Chỉ hơn hai năm không gặp, Lệ Hằng như lột xác từ cô gái quê trở thành bà hoàng cao sang, lộng lẫy, còn anh giờ đây chỉ còn hai bàn tay trắng. Những thứ tự tay mình đánh mất đi đừng mong tìm lại được. Gặp lại người xưa, những quá khứ đã ngủ yên ngày nào nay như bừng sống lại trong cô, ngọt ngào thì ít mà cay đắng thì nhiều, hình ảnh cô bụng mang dạ chửa bị đuổi đi trong trời mưa bão, như những thước phim chiếu chậm càng lúc càng hiện rõ ràng trong cô. Sai lầm lớn nhất của cô là đã yêu anh và lấy anh. Đương nhiên, không thể lặp lại hai lần cùng một sai lầm. Điều duy nhất, cô có thể làm là khuyên anh cố gắng đứng dậy trở thành chỗ dựa cho mẹ và em gái, và sẽ tìm thấy được hạnh phúc của mình.
Lệ Hằng mong đây cũng chính là lần gặp gỡ sau cùng, cô không muốn có bất cứ dính dáng gì đến anh nữa, ngay cả ước vọng nhìn mặt con, Lệ Hằng cũng đã dứt khoát chối từ.
“Còn gì để nói với nhau khi hai trái tim đã lạnh lùng xa cách, xin hãy về đi đừng hờn đừng trách vì thuyền cũ năm xưa đã tách bến sang bờ”. Trung còn biết nói gì đây, đành lặng lẽ quay đi, chính vì anh yếu hèn, nhu nhược, không đủ sức đấu tranh bảo vệ tình yêu của mình, thì làm gì có tư cách được hạnh phúc.
Người kể: ~3mtl~