Lung linh cung

Thao Thức

 

Thể loại: Xã Hội

Nguồn: Cải Lương TV

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Ngọc Quỳnh

- Vũ Linh: Minh Khánh (Kha)

- Linh Tâm: Mạnh Hùng

- Phượng Hằng: Thu Thuỷ

- ....................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung

 “Chim xa rừng còn thương cây nhớ cội

Người xa người, tội lắm người ơi

Thà rằng không biết thì thôi

Biết rồi mỗi kẻ, một nơi nghe buồn”

 

Những chữ cuối lời ru con của Ngọc Quỳnh đã bị tiếng nấc nghẹn ngào nuốt ngược vào trong. Ngọc Quỳnh có chồng là Mạnh Hùng – người đàn ông mẫu mực của gia đình hết lòng hiếu thảo với mẹ, yêu vợ thương con. Bé Ly Ly năm nay cũng đã mười tuổi, rất ngoan và biết nghe lời. Tuy mẹ chồng – bà Phán có khắt khe, lạnh nhạt, nhưng bên cạnh Ngọc Quỳnh lúc nào cũng có chồng và con là nguồn an ủi. Cô luôn cố gắng làm tròn bổn phận vợ hiền dâu thảo, luôn sống trong khuôn phép gia đình. Dường như niềm hạnh phúc của Ngọc Quỳnh không trọn vẹn, tận sâu trong trái tim cô như chất chứa một nỗi buồn, một nỗi đau không thể giãi bày cùng ai.

 

Mạnh Hùng tình cờ gặp lại Minh Khánh người bạn đã gần mười năm không gặp. Hiện nay Minh Khánh đang là luật sư có tiếng. Hùng nhã ý mời Khánh về phụ giúp việc ở công ty. Mạnh Hùng mời Minh Khánh cùng Thu Thủy – đồng nghiệp của Khánh đến nhà dùng bữa cơm thân mật.

 

Chuyện cũ có tốt đẹp, cũng phủ đầy bụi, sao cứ phải canh cánh trong lòng. Nếu lựa chọn đi về phía trước, cũng không cần đi qua phía bên kia nhớ nhung. Minh Khánh hiểu, nhưng anh làm không được, khi bất ngờ gặp lại Ngọc Quỳnh với thân phận bà Mạnh Hùng. Máu trong tim anh đang cuồn cuộn xuống lên như từng đợt thủy triều.

 

Nhìn cảnh hạnh phúc giữa Mạnh Hùng và Ngọc Quỳnh, Minh Khánh có chút ngưỡng mộ, có chút ganh tỵ. Hạnh phúc này đáng lý ra là của anh, tình yêu này là của anh, và cả người đang ở trên lầu kia cũng là của anh. Nhưng chỉ vì một chữ “Nghèo” đã cướp đi tất cả. Ngày ấy cả hai gia đình đều khổ, Khánh không thể vì tình quên hiếu, anh còn bổn phận lo cho mẹ, cho em. Khánh chỉ có thể gởi cho Ngọc Quỳnh một lời hứa “suốt cả cuộc đời, anh chỉ yêu em”.

 

Khánh đã chọn chữ “Hiếu” Ngọc Quỳnh không thể vì chữ “Tình” khi anh hai của cô bạc bài, gia đình đang nợ nần chồng chất. Cô đang ở hoàn cảnh “trên không ngó xuống, dưới chẳng nhìn lên” nên khi Mạnh Hùng xin cưới, Ngọc Quỳnh nhắm mắt đưa chân vào vòng xoay số phận. Suốt mười năm qua, Ngọc Quỳnh luôn cố gắng, từng ngày cố gắng nhưng với Mạnh Hùng chữ “Ân”, chữ “Nghĩa” nhiều hơn một chữ “Tình”.

 

Tưởng đâu thời gian là phương thuốc nhiệm màu, sẽ giúp người ta quên đi mọi thứ. Nhưng hình như không phải vậy, ký ức ngủ yên năm nào nay như sống dậy trong cô. Sau lần gặp gỡ không ngờ ấy, Minh Khánh luôn tìm cách gặp Ngọc Quỳnh. Anh biết hằng ngày Ngọc Quỳnh đưa bé Ly Ly đi học, nên luôn đến trường đợi cô. Anh muốn nói cho Ngọc Quỳnh biết “từ độ xa em tôi bỗng thấy bơ vơ, nên vội vã trốn vào trong kỷ niệm. Vì nơi ấy vẫn còn em nguyên vẹn, để tôi ru từng giấc ngủ muộn phiền”. Trái tim kiên cường đã lâu nay bỗng sinh ra sợ hãi, Ngọc Quỳnh chỉ đành dùng thái độ xa cách, lời nói chua cay, ánh mắt hờ hững để dập tắt đi niềm hy vọng trong Khánh.

 

Hóa ra đứng nhìn một người ra đi, rời xa mình đầu không khoảnh lại chính là cảm giác này đây. Rõ ràng chỉ cách nhau chưa đến vài thước. Nhưng đưa tay ra lại không thể chạm đến, không cách gì chạm được.

 

Khánh biết bà Phán đối xử hà khắc với Ngọc Quỳnh, điều ấy càng khiến anh muốn giành lại Ngọc Quỳnh mãnh liệt hơn. Khánh vẫn ngày ngày ở cổng trường chờ Ngọc Quỳnh.

 

Ngọc Quỳnh lo lắng, càng lúc càng bất an, cô sợ không cẩn thận trái tim lần nữa sẽ bị cướp đi mất. Cô không muốn phản bội chồng, càng không muốn là người mẹ lăng loàn trong mắt con thơ. Ngọc Quỳnh đề nghị vào công ty làm chung với Mạnh Hùng. Nhìn Ngọc Quỳnh cùng chồng tay trong tay, tim anh đau buốt. Mười năm trước vì nghèo anh để mất Ngọc Quỳnh, mười sau một lần nữa vì cái gì anh vẫn không thể có Ngọc Quỳnh.

 

“Một người buông tay một người ngã

Một người cất bước một người mong

Một người ra đi một người khóc

Một người quay lưng một người buồn

Một người quên một người nhớ

Một người hạnh phúc một người đau

Cuối cùng là một và có thể mãi mãi là một”

 

Nhìn Khánh đau khổ, tim Thu Thủy càng đau hơn. Khánh không thể giấu đành kể chuyện tình năm xưa cho Thủy nghe.

 

Mạnh Hùng lại đi công tác, anh vô tư chẳng hay chẳng biết “tình địch” đang bên cạnh, thế mà còn giao cả công ty lẫn vợ cả con cho Minh Khánh chăm sóc trong khoảng thời gian anh đi xa. Có lẽ đây chính là ân huệ mà ông trời thương xót ban cho anh. Bảy ngày ngắn ngủi, nhưng với Khánh sẽ là bảy ngày hạnh phúc nhất đời anh. Cùng Ngọc Quỳnh đưa bé Ly Ly đi học, rồi cùng đến công ty.

 

Bảy ngày trôi qua nhanh chóng, Minh Khánh lại trở về cuộc sống cô độc. Có lẽ Ngọc Quỳnh nói đúng “không đủ sức tranh đấu vượt qua nghịch cảnh, tốt hơn nên phục tùng số mệnh”. Anh chọn cách ra đi, bước ra khỏi thế giới hạnh phúc của Ngọc Quỳnh cùng Mạnh Hùng.

 

Minh Khánh đã phục tùng nhưng số mệnh vẫn chưa chịu để yên. Anh bị tai nạn nhập viện, phát hiện trong đầu của anh có khối u ác tính, nếu không chữa trị sẽ nguy đến tính mạng. Khánh nói không cần báo cho Ngọc Quỳnh, nhưng anh không biết rằng mình đã vô thức hy vọng, mong chờ sự có mặt của Ngọc Quỳnh trong lúc này bên cạnh mình như thế nào. Khi biết Quỳnh không vào thăm, gương mặt anh đầy thất vọng. (hu hu, tội anh quá hà)

 

Ngọc Quỳnh chẳng phải gỗ đá vô tình, cô đã đến trước cổng bệnh viện nhưng một bước này cô không dám bước. Cô sợ bức tường thành nỗ lực xây dựng bao lâu nay sẽ sụp đổ trong phút chốc. Bởi vì cô biết rõ trái tim cô còn khắc sâu hình bóng Minh Khánh.

 

Mạnh Hùng đón bé Ly Ly, định qua nhà mẹ vợ đón luôn Ngọc Quỳnh, thì hay cô không có về đây, thêm những lời nói ngây ngô của con trẻ, Mạnh Hùng bắt đầu nghi ngờ. Có lần, bà Phán đã nói xa nói gần về thái độ mập mờ giữa Khánh cùng Ngọc Quỳnh, nhưng khi ấy anh quá vững niềm tin.

 

Mạnh Hùng không cho Ngọc Quỳnh có cơ hội giải thích, anh cách ly cô cùng con. Đau buồn, thất vọng Ngọc Quỳnh bỏ ra đi, cùng lúc ấy Minh Khánh cũng rời bệnh viện, đi đâu không ai biết. Chuyện ngẫu nhiên này, càng khiến Mạnh Hùng như điên lên, anh quả quyết Minh Khánh dẫn Ngọc Quỳnh bỏ trốn, mặc Thu Thủy có giải thích thế nào. Cả hai cùng đi tìm Ngọc Quỳnh và Minh Khánh.

 

“Rồi con chim đa đa, ngẩn ngơ đứng trong về chốn xa. Còn âm vang câu ca ngày em bước chân đi theo chồng. Lời ru nghe mênh mông ngày đưa tiễn em rời bến sông. Nhìn mây trôi mênh mông nơi quê chồng em còn buồn không”.

 

Minh Khánh bỏ về quê. Anh cứ ngày ngày trầm mặc ưu tư, ôm đàn hát mãi một bài như gởi tất cả bao nỗi niềm tâm sự. Hiện tại đôi mắt của Minh Khánh đã không còn thấy đường, nhờ có cô bé hàng xóm thường xuyên lui tới chăm sóc. Đến khi Mạnh Hùng và Thu Thủy tìm xuống, anh mới hay Ngọc Quỳnh đã bỏ đi. Sự xung đột giữa hai người đàn ông là điều không tránh khỏi. Minh Khánh không có lỗi, Mạnh Hùng càng vô tội. Nhưng việc đó không quan trọng, chuyện cần làm bây giờ là phải tìm được Ngọc Quỳnh.

 

Cuối cùng Mạnh Hùng, Thu Thủy tìm gặp được Ngọc Quỳnh. Mạnh Hùng đã hiểu mọi chuyện, xin lỗi và mong Ngọc Quỳnh quay về. Thu Thủy hết lời năn nỉ Ngọc Quỳnh đến thăm Minh Khánh, bây giờ ngoài Ngọc Quỳnh sẽ chẳng ai có thể khuyên Minh Khánh quay về Sài Gòn chữa trị. Giữa sự sống và cái chết, Mạnh Hùng không thể làm ngơ, đành để Ngọc Quỳnh đến chăm sóc Minh Khánh.

 

Minh Khánh thân thể ngày càng héo mòn, mỗi ngày của anh giờ chỉ có nhớ thương, chờ đợi, uất ức, đau thương. Thuốc của bé Cúc đưa anh cũng không uống nữa, Minh Khánh chỉ một lòng muốn chết. Tuy nhiên khi Ngọc Quỳnh đến, mọi chuyện lại khác, anh không muốn chết nữa nhưng sức anh đã mòn, hơi anh đã kiệt "đường xa mỏi cánh bay, mà bão giông loạn cuồng. Đôi chim non yếu khó mong thoát vòng ba pha. Tình ta phải cam vĩnh biệt rồi”. Minh Khánh ra đi trong vòng tay của Ngọc Quỳnh, có lẽ đây là niềm hạnh phúc nhất xoa dịu trái tim chung tình đến si tình.

 

Có lẽ giờ đây Minh Khánh đang mỉm cười hạnh phúc, ở một thế giới xa xôi nào đó, một thế giới của riêng Minh Khánh, ở nơi đó không có buồn phiền, đau khổ, ở nơi đó sẽ không ai có thể cướp Ngọc Quỳnh của anh được nữa, sẽ không có bất cứ mãnh lực nào làm Ngọc Quỳnh phải rời xa anh. Ở nơi đó Ngọc Quỳnh mãi mãi là của Minh Khánh, chỉ riêng Minh Khánh mà thôi. Ngủ yên anh nhé! Anh sẽ không còn thao thức vì một chuyện tình buồn.

 

“Trái tim anh cắt nửa làm đôi

Nửa cho đời và một nửa cho em

Nửa cho em là tình yêu vĩnh cửu

Nửa cho đời anh sống để yêu em”

 

(TB: coi tuồng này thương anh Khánh mà...pặt....pặt.....đứt ruột, đứt gan *cào tường, cào tường*)

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...