Lung linh cung

Song Kiếm Uyên Ương

Thể loại: Tuồng Cổ

Nguồn: Cải lương việt nam

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Thiên Kiều công chúa

- Kim Tử Long: Liễu Phùng Xuân

- Thoại Mỹ: Quỳnh Trang

- Vân Hà: Ngọc Thúy

- .................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung
"Hoa đăng sáng ngời khắp nơi kinh thành, gia đình vui mừng đoàn viên, hân hoan vui cười. Thời gian mới biết rằng người chồng đa thê khổ tâm. Tưởng đâu nhất gia đoàn viên êm ấm, nhưng đâu có ngờ, bà ghen, nàng ghen, thiếp ghen chung chồng. Sáng tới chiều cãi nhau tưng bừng, cớ sao bây cướp giật chồng bà. Hai bà kia cũng không phải vừa làm sao đây một duyên ba tình…”
 

Đây chính là tóm tắt cuộc đời của võ trạng Liễu Phùng Xuân – chàng trai tuấn tú, tài gồm văn võ. Chàng có thê tử ở quê nhà là Quỳnh Trang, sau mười năm văn ôn võ luyện, Liễu Phùng Xuân từ giã hiền thê lên đường ứng thí. Trời không phụ người có lòng, Liễu Phùng Xuân được vua Minh Huệ Tông gia phong võ trạng. Chưa kịp về quê vinh quy bái tổ thì Phùng Xuân được lệnh ngăn giặc Phiên bang đang quấy nhiễu cõi bờ.

 

Nhờ tài trí và võ công cao cường Phùng Xuân đánh bại Phiên vương. Nhưng chàng không phải là người tham sát, muốn lập chiến công. Chàng cạn tỏ không muốn sinh linh lầm than, mong Phiên Vương bãi can qua giao hòa hai nước. Trước chàng trai chí khí, đức độ, tuy thắng thế nhưng không tỏ ra kiêu ngạo, khiến Phiên Vương bội phục. Phiên Vương đồng ý giao hòa.

 

Tin cấp báo từ biên thùy, Phiên Vương bị nguyên soái nhà Minh bắt giữ. Nghe hung tin như sét đánh ngang tai công chúa Thiên Kiều liền xuất binh tiếp cứu.

 

“Tuy liễu đào quần thoa.

Giáo gươm nào kém trai.

Truyền vương oai tử sanh.

Công chúa Phiên Thiên Kiều.

Hùng binh…..xuất chinh”

 

Giữa trận mạc giáo gươm lại xuất hiện đóa hoa biết nói, sắc và hương sánh vạn thiên kim. Chàng nguyên soái Liễu Phùng Xuân nam tử hán, đại trượng phu nhìn thấy nàng công chúa Thiên Kiều mặt hoa, da phấn liền tỏ ra thương hương tiếc ngọc, không muốn giao tranh.

 

Do quá khinh suất, chàng nguyên soái Liễu Phùng Xuân đành ngậm ngùi rơi thương trước nàng công chúa Thiên Kiều nhìn bề ngoài liễu yếu đào tơ nhưng chí khí chẳng kém nam nhi, gái nữ kiệt cũng bảo an thành quốc.

 

Khi nàng công chúa chuẩn bị hạ lệnh chém tướng địch trả thù cho Mẫu hoàng. Đúng lúc này Phiên Vương được đưa đến, bà giải thích mọi chuyện, lúc này nàng công chúa đang khí khái ngút trời liền …….xìu xuống.

 

Dẫu sao nãy giờ nàng cũng làm hùng làm hổ, đòi chém đòi giết rồi, giờ kêu nàng xuống nước xin lỗi Liễu Phùng Xuân…..e còn khó hơn lên trời.

 

Nàng công chúa Thiên Kiều trước đây một khắc ánh mắt sắc bén, lời nói đanh thép, ra tay cũng chẳng nương tình….thế mà giờ đây lại giở tính khí trẻ con, để lộ gương mặt dỗi hờn khi phải chiều ý Mẫu hoàng trông thật đáng yêu làm sao.

 

Cuối cùng Liễu Phùng Xuân cũng đã được cởi trói, nhưng trái tim chàng đã bị giam giữ suốt đời trong đáy mắt, làn môi của nàng công chúa xinh đẹp, đáng yêu và trẻ con này mất rồi.

 

Mến mộ khí khái của Liễu Phùng Xuân, Phiên Vương ngỏ ý gả nàng công chúa Thiên Kiều bướng bỉnh cho chàng, dẫu biết rằng nơi quê nhà chàng đã có hiền thê.

 

Trai anh hùng ngộ gái thuyền quyên, Liễu Phùng Xuân không cách nào từ chối mối lương duyên do trời cao sắp đặt, kẻ đất Minh người đất Phiên vậy mà cũng gặp nhau. Nhưng mấy ai ngờ công chúa Thiên Kiều chính là định mệnh cũng chính là bi kịch của chàng.

 

Công chúa Thiên Kiều xuất giá theo chồng, cùng ở bản doanh triều Minh đợi chiếu triệu hồi. Nào ngờ Lữ Thạch Hồng đem theo chiếu Vua ban, truyền chém Liễu Phùng Xuân tội tư thông cùng giặc.

 

Có câu “quân xử thần tử, thần bất tử bất trung” Liễu Phùng Xuân dù oan tình ngút trời, muốn về trào vọng tấu, nhưng chiếu lệnh đã ban, chàng đành cúi đầu chấp nhận.

 

May mà nàng công chúa Thiên Kiều đã kịp thời ngăn cản và phát hiện Lữ Thạch Hồng mạo chiếu. Vạch trần âm mưu kẻ gian, Liễu Phùng Xuân cùng Thiên Kiều đột phá vòng vây, tìm được về Phiên quốc. “Mãnh hổ nan địch quần hồ”, chỉ sức hai người làm sao chống lại thiên quân vạn mã. Liễu Phùng Xuân bị trọng thương, hoạn nạn mới thấy chân tình, trong lúc thập tử nhất sinh mới hiểu rõ ràng hơn tình cảm dành cho đối phương sâu nặng đến cỡ nào. Liễu Phùng Xuân dù chết cũng không muốn liên lụy Thiên Kiều, còn nàng công chúa có chết cũng phải ở bên chồng.

 

Liễu Phùng Xuân hết lời van xin, trước kia dù có đứng trước rừng tên mưa đạn chàng cũng không nao núng lòng, nhưng giờ đây chàng đang vô cùng lo sợ sự an nguy của Thiên Kiều. Vó ngựa của giặc càng lúc càng gần, không thể chần chờ hơn nữa, Liễu Phùng Xuân dùng chút sức còn lại đẩy Thiên Kiều lên ngựa tiến thẳng về Phiên quốc. Riêng chàng bị trúng tên rơi xuống sông mất tích.

 

Hơn hai mươi năm mang mối oan cừu, Thiên Kiều công chúa chiết khăn tang, lòng hận thù nuôi con khôn lớn. Liễu Phùng Kiệt càng lớn càng giống cha, tuấn tú, phong thái bất phàm. Đã đến lúc Thiên Kiều kể rõ gốc tích uyên ương thư hùng kiếm.

 

Hai mươi năm mang mối căm hờn, đã đến lúc rửa thù trả hận.

 

“Một lòng xông pha, hiên ngang dưới quân kỳ…gian nan nào than, hiểm nguy sờn chi”.

 

Dưới đại kỳ Phiên quốc, công chúa Thiên Kiều truyền bạch bào bạch giáp, mẹ con đồng lòng cùng tiến quân, quyết san bằng Minh triều.

 

Mặt khác, lúc Liễu Phùng Xuân lên đường ứng thí thì hiền phụ Quỳnh Trang cũng đang mang thai. Một lần chia tay, muôn trùng cách trở, Quỳnh Trang một mình nuôi con khôn lớn đặt tên Liễu Phùng Quang. Phùng Quang lớn lên cũng theo con đường của cha, đem tài sức phụng sự nước nhà.

 

Một lần nữa khi quân Phiên quốc kéo sang, đứng đầu là Liễu Phùng Kiệt với lòng căm hận tột cùng, đi đến đâu là trảm tướng đoạt quan đến đó.

 

Đến khi gặp Liễu Phùng Quang, anh em gặp nhau nhưng lại không biết nhau. Trên tay mỗi người đều có thanh kiếm uyên ương. Cả hai mang trong lòng nỗi hiềm nghi lớn, đành ngưng chiến quay về.

 

Nào ngờ, Liễu Phùng Kiệt đơn thương độc mã, một mình tìm Liễu Phùng Quang, đúng lúc gặp Liễu Phùng Xuân chàng thất thủ đành quay về cầu cứu…..mẹ…(lúc này Liễu Phùng Xuân đã gặp lại Quỳnh Trang, vợ chồng gặp nhau, cha con trùng phùng).

 

Thiên Kiều công chúa theo bước chân Phùng Kiệt tìm xem kẻ nào dám đánh con bà….nào ngờ…..

 

Hơn hai mươi năm, cứ ngỡ người thương đã trở thành tro bụi, nào ngờ đâu nay còn nguyên vẹn đứng trước mặt mình, nếu không phải Liễu Phùng Xuân đang ôm chầm lấy thì có lẽ Thiên Kiều tưởng mình đang nằm mơ.

 

“Xa nàng…

…….dài thiên thu màn trời thê lương

Nhớ sầu…

………cầu oan khiên trùng phùng phu thê”

 

Tưởng sẽ có một trận quyết đấu long trời lở đất, vậy mà “kẻ thù” gặp “kẻ thù” lại ôm nhau thắm thiết, mắt lệ hoen mờ. Liễu Phùng Kiệt ngơ ngác, Liễu Phùng Quang thì ba giò bốn cẳng chạy về báo “hung tin” cho mẹ biết.

 

Có nỗi vui nào lớn hơn, trong một ngày Liễu Phùng Xuân gặp lại hai hiền thê. Nhưng cùng còn “nỗi đau” nào lớn hơn, khi chàng xém tý bị hai bà “xé xác”, nhất là phải chịu những cú nhéo của nàng Thiên Kiều. Hơn hai mươi năm, nàng Thiên Kiều giờ đây nhan sắc mặn mà hơn, có lẽ trầm tính hơn, nhưng tính nhõng nhẽo và cách ghen của nàng….chỉ có hơn chứ không hề giảm. Nhưng có lẽ chính sự nhõng nhẽo…..đáng yêu đó càng làm cho Liễu Phùng Xuân yêu nàng nhiều hơn.

 

Tội cho chàng Phùng Xuân đỉnh thiên lập địa, đứng trước kẻ thù chưa bao giờ chàng run sợ….nhưng khi đối diện với hai nàng vợ xinh đẹp….hết nàng này xỉu…tới nàng kia xỉu…..Bây giờ Phùng Xuân có than trời cũng đã muộn.

 

Nàng công chúa Thiên Kiều đáng yêu, nãy giờ “làm dữ” vì cứ ngỡ Liễu Phùng Xuân cưới thêm thứ thiếp….nào đâu khi biết ra Quỳnh Trang là chánh thê…..thì nàng liền xoay một cái thay đổi ba trăm sáu mươi độ, liền nhận mình làm nhỏ.

 

Liễu Phùng Xuân thở phào nhẹ nhõm, hai tay ôm hai nàng vợ xinh đẹp thì thêm một nhân vật xuất hiện mang theo cơn bão lớn đó chính là nàng Ngọc Thúy.

 

Phải quay một chút về hai mươi năm trước, sau khi đẩy Thiên Kiều lên ngựa về Phiên quốc, Phùng Xuân trọng thương rơi xuống sông, chính nhờ Ngọc Thúy – cô gái miền thôn dã cứu sống. Từ đó Phùng Xuân mai danh ẩn tích, sống miền sơn dã, không lâu sau Phùng Xuân kết duyên cùng Ngọc Thúy.

 

Mặc dù hai bà kia, người thì hờn “nhớ ai, tiếc ai nữa mà ông còn lương tâm để lo, tôi biết thân tôi hèn quê đâu sánh các cô mỹ nhân” người thì trách “lòng chiết khăn tang nhớ thương ai với lòng căm hờn, chờ trẻ lớn khôn xua hùng binh tiến công trả thù cho chồng”. Tuy nói thế, nhưng hai nàng cũng hiểu lý lẽ, cảm thông cho đời “lận đận” của phu quân.

 

Trong lúc nhất gia sum vầy, vui đoàn viên. Thì cách đó không xa cha con Lữ Thạch Hồng đang thí chúa đoạt ngôi. Nhờ ba cha con nhà họ Liễu tương trợ, giết chết cha con tên phản thần, cứu nguy cho vua Minh Huệ Tông.

 

Đến giờ hàm oan của Liễu Phùng Xuân mới sáng tỏ, để đáp ơn cứu tử vua Minh Huệ Tông ban hôn cho Liễu Phùng Quang sánh duyên cùng công chúa. Trong khi Hoàng hậu thì lo lắng cho Phùng Xuân “Bây giờ đến hiền khanh, các bà phải tính cho xong”, nhưng ba nàng nhanh chóng xua đi nỗi lo “gái thờ chung một chồng”.

 

Nói là nói thế, chớ chàng Phùng Xuân cũng đừng vội mừng nhé…..ngày tháng sắp tới của chàng…..e rằng ngày nào cũng sẽ là trận chiến……ngọt ngào khi chàng bị “kẹp” ……giữa ba người đẹp….

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...