Số Phận
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Cải Lương Tuyển Chọn
Diễn viên:
- Tài Linh: Hạnh
- Minh Vương: Định
- Thoại Miêu: Hương
- Kim Tử Long: Nhân
- ................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Cả hai xem nhau hơn cả chị em ruột, cùng chia ngọt sẻ bùi, cùng lau cho nhau những dòng lệ cay đắng. Đời Hương thì coi như đã bỏ cho đời chà đạp, Hương không muốn Hạnh phải chịu cảnh đơn côi như mình, nên khi Hoàng đeo đuổi muốn cưới Hạnh, thì Hương hết lời đốc thúc.
Nếu đời Hương bỏ đi thì đời Hạnh cũng rơi xuống bùn lầy từ lâu, cô có gì để mà lựa chọn. Nhưng Hoàng có nhiều thói hư, tật xấu, hơn hết Hạnh sợ bé Nhân sẽ không có được hạnh phúc khi mang tiếng con riêng. Thật ra, bé Nhân không phải là con ruột của Hạnh, cô đã lượm được nó bên đường, không đành lòng làm ngơ, cô mang bé Nhân về nuôi, xem như con ruột. Hạnh cùng Hương chung lo cho bé Nhân, dù đời nó mới sanh ra đã bị ruồng bỏ, nhưng nó vẫn cảm nhận được hạnh phúc khi bên cạnh có hai người mẹ hết lòng yêu thương.
Giang san dễ đổi bản tánh khó dời, Hoàng mượn rượu dùng lời lẽ nặng nề đay nghiến, mỉa mai Hạnh. Số phận cô sao lắm đắng cay, ước mơ nhỏ nhoi chỉ mong có một gia đình hạnh phúc, thế mà sao hạnh phúc cũng mỏng tựa cánh chuồn chuồn. Vì gặp khó khăn trong công việc, Hoàng năn nỉ hay đúng hơn là lợi dùng tình cảm của Hạnh giúp Hoàng vượt qua cơn khủng hoảng trước mắt. Dù một ngày cũng nghĩa vợ chồng, không đành lòng để Hoàng vướng vòng lao lý, Hạnh chấp nhận đến gặp ông Định – chủ của Hoàng.
Vừa gặp, Hạnh chẳng che giấu thái độ khó chịu cùng lời lẽ chua chát, ánh mắt ghét bỏ dành cho Định. Vì theo lời Hoàng, ông Định say mê nhan sắc của Hạnh, chỉ cần Hạnh chịu ngủ một đêm cùng Định, thì công việc của Hoàng có thể trở lại như xưa. Nhưng Định chính nhân quân tử, ông chỉ cảm sắc chứ không hề có dụng tâm xấu xa. Ông muốn gặp Hạnh để báo cho cô biết Hoàng đã tham ô tài sản của công ty, nếu không sớm hoàn trả thì Hoàng chắc chắn phải ngồi tù. Hạnh như người từ trên trời rơi xuống, cô không ngờ Hoàng làm điều sai trái lại còn lừa gạt nói dối cô.
Chuyện không xong, Hoàng như chó điên cắn lung tung, hắn đến nhà Hương tìm đánh cho Hạnh một trận. Thấy Hạnh bị ức hiếp, Hương lên tiếng bênh vực đuổi Hoàng về. Nhìn Hạnh mà Hương không khỏi xót xa, cô cảm thấy hối hận khi đã thúc đẩy Hạnh lấy Hoàng. Đến lúc này, Hạnh nghẹn ngào cho Hương biết rằng cô đã mang thai, đứa bé chưa chào đời đã thiếu vắng tình cha. Hạnh – Hương trở thành hai bà mẹ đơn thân, cùng chăm lo đem hết tình yêu thương bù đắp cho sự thiếu thốn, nuôi dạy hai trẻ nên người.
Thời gian như nước xuôi dòng, hai mươi năm qua trong mái nhà nhỏ có bốn người cùng chung sống. Tình nghĩa chị em giữa Hương – Hạnh càng thêm thắm đượm. Nhân rất hiểu chuyện, từ khi nhận thức được mọi việc, anh hiểu hoàn cảnh khó khăn của gia đình, nên sớm nghỉ học buôn bán phụ giúp gia đình. Còn Mẫn có lẽ do thiếu thốn tình cảm từ cha, cô cố tạo cho mình lớp vỏ bọc bất cần, ngỗ ngược để che đậy trái tim yếu đuối.
Bà Hạnh với Mẫn hình như khắc khẩu, hay Mẫn xem chuyện chọc tức mẹ mình là niềm vui, suốt ngày luôn luôn làm trái ý bà. Với đứa con ngỗ nghịch, hỗn hào này bà gần như đánh mất niềm tin. Dạy bảo, khuyên can thế nào Mẫn cũng để ngoài tai.
Trong nhà, người có thể nghe Mẫn nói chuyện đàng hoàng chỉ có Nhân. Từ nhỏ, khi biết được Nhân không phải là anh ruột của mình, Mẫn đã đem lòng yêu anh, tình yêu ấy cứ thế lớn dần theo năm tháng. Nhân vô tình hay quá ngây thơ nên không cảm nhận được ánh mắt tha thiết Mẫn dành cho mình.
Một lần tình cờ vào quán, Mẫn gặp lại ông Hoàng. Thời gian ngồi tù không đủ để ông ta suy ngẫm về những việc làm sai trái của mình, cứ ôm oán thù nghĩ chính bà Hạnh đã hại ông. Nay cha con gặp nhau, ông Hoàng thêu dệt để Mẫn càng hiểu sai về người mẹ đáng kính.
Mẫn đi làm, là trợ lý của ông Định. Ông Định ngỏ lời muốn cưới Mẫn, quá chán ngán về mối tình đơn phương của mình, Mẫn gật đầu đồng ý. Ông Định đến nhà tìm nói chuyện cưới xin, thật bất ngờ khi biết được bà Hạnh là mẹ của Mẫn, càng bất ngờ hơn khi ông Định gặp lại Hương – người mà ông đã tìm kiếm suốt hai mươi năm qua. Lúc này Hương mới nói cho ông Định biết một sự thật Nhân chính là con ruột của ông.
Bà Hạnh ở trong nhà, nghe được toàn bộ câu chuyện, vì quá ưu tư nên ngã bệnh. Bà Hạnh cảm thấy đau lòng, thương cho số phận buồn tủi của người chị đáng quý, lặng lẽ âm thầm một mình chịu đựng đắng cay. Riêng phần Mẫn, nhờ có Nhân vạch trần bộ mặt thật của ông Hoàng, Mẫn mới biết mình quá ngu ngốc, dại khờ liền quay về khóc bên gối mẹ. Mưa từ trên trời rơi xuống, chứ có mưa nào từ dưới đất mưa lên, tình mẹ thương con bao la trời biển. Những giọt nước mắt sung sướng, hạnh phúc của bà Hạnh không ngừng rơi, khóc để xua đi những nhọc nhằn, buồn tủi đã đeo đẳng đời bà, đời Hương hơn nửa đời người.
Tại nhà ông Định, bà Hạnh đã nói hết mọi sự thật về thân phận của Nhân, để anh quỳ dưới chân mà gọi bà Hương một tiếng mẹ. Nhân không hờn, không trách việc bà Hương bỏ rơi mình, tất cả chỉ vì số phận. Biết Nhân là con ruột của mình, sự sản, cơ ngơi này ông sẽ giao hết cho con. Ông đứng ra tác hôn cho Mẫn cùng Nhân. Đến lúc tưởng chừng sẽ mất Mẫn, Nhân mới nhận ra mình yêu cô đến mức nào.
Giông tố qua rồi, tình yêu thương, sự hy sinh của hai bà mẹ đã đến lúc nhận được hồi đáp ngọt ngào. Giờ đây trên môi bà Hạnh, bà Hương có thể nở nụ cười trọn vẹn, có thể an lòng nhìn hai con đắp xây hạnh phúc.
Người kể: ~3mtl~