Lung linh cung

Sầu Cô Lẻ

Thể loại: Xã Hội

Nguồn: Cải lương xưa

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Lài

- Vũ Linh: Thành

- Thanh Hằng: Liên

- Kim Tiểu Long: Tâm

- .......................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung

Tình yêu đến sau hôn nhân hay hôn nhân được xây dựng trên nền tảng tình yêu mới bền vững và hạnh phúc?

 

Thành là con trai độc nhất của ông bà Hội. Vì thương con nên ông bà để Thành xa quê hương qua trời Tây ăn học. Khi ra ngoài ấy anh tự ý kết hôn mà chưa được sự cho phép của cha mẹ. Anh cùng Liên gắn nghĩa tào khang và có một cậu con trai. Cả hai cùng nhau xây dựng một tổ ấm cho riêng mình.

 

Thời gian du học hai năm, nay thành bốn năm mà anh vẫn chưa về. Ở quê nhà bà Hội lâm bệnh nặng. Đã nhiều lần ông Hội gửi thư nhắn anh về gấp. Vì không nỡ để vợ con mình ở lại mà anh trì hoãn kéo dài thời gian. Một phần cũng vì Liên chưa sắp xếp được công việc. Đến bức thư thứ ba, không thể chờ đợi nữa anh đành dẫn con về trước. Liên đâu nỡ xa con xa chồng, thương lắm chứ, nhớ lắm chứ nhưng còn cách nào khác hơn.

 

Vừa đặt chân tới cổng nhà, tấm bảng tân hôn màu đỏ, cổng cưới kết hoa, Thành vô cùng bỡ ngỡ. Đám cưới? Của ai?

 

Bên trong, bà Hội chỉ còn những hơi thở nặng nề mệt nhọc đang đợi đứa con trai yêu quý trở về. Nhìn mẹ xanh xao, lòng Thành đau đớn. Nhưng đau hơn là hay tin cha mẹ anh đã phối duyên cho anh với một cô gái mà cả hai chưa từng gặp mặt. Biết ăn làm sao nói làm sao với cha mẹ về người vợ đang ngóng trông anh nơi trời xa. Với đứa con khờ anh dắt về nhưng chưa dám về tận nhà để gặp mặt ông bà nội. Còn cô gái mà anh sắp cưới làm vợ, anh phải làm sao? Dù muốn dù không, trước sự nguy kịch của mẹ anh không thể nói điều gì. Càng không thể phản đối cuộc hôn nhân bà đã sắp đặt. Gật đầu xin vâng mà lòng Thành ngổn ngang trăm mối, ruột rối như tơ vò.

 

Ngày anh cùng Lài làm lễ trước bàn thờ tổ tiên, cũng là phút giây sau cùng của bà Hội. Trước khi ra đi bà trao hết mọi quyền hành cho con dâu mà bà đã chọn. Bà biết chỉ có Lài mới có thể cáng đáng mọi việc trong ngoài để Thành chuyên tâm vào công việc.

 

Thời gian một năm, Thành an phận trong vai một người chồng mẫu mực. Bên cạnh người vợ đảm đang, đức hạnh. Nhưng lòng anh vẫn không nguôi nhớ về Liên và con. Dù sao đi nữa cũng từng là tổ ấm của anh. Không thể để con mình bơ vơ, bằng mọi cách anh cũng phải mang con về tạ lỗi với cha già. Hơn một năm trong phận vợ, Lài chưa có tin vui. Thành nhờ vào việc này muốn đưa đứa bé về với danh nghĩa con nuôi. Cô cũng không buồn phản đối, vì cô biết phận mình, muốn chồng hài lòng và cha chồng vui bụng.

 

Ôm con người mà xem như con mình sinh ra. Con khóc Lài buồn, con đau Lài lo. “Gió mùa thu thổi lòn qua song cửa. Ru con người thêm thương con mình mà lệ nóng mấy lần rơi”. Nhìn thấy tình thương Lài dành cho đứa bé Thành dần tỏ ra quý vợ nhiều hơn bởi cái đức hạnh mà cô có. Anh thầm cảm ơn cô và ghi nhớ nó vào tận sâu trong đáy lòng.

 

Còn Liên nơi phương trời đó cũng nhớ con nhớ chồng thắt cả ruột gan. Nhưng làm sao cô có thể bay về bên Thành ngay lúc này cho được, còn mẹ già đơn chiếc biết phải làm sao. “Đã cách rồi trời xa. Đã mấy lần sầu tư bên mảnh gió trăng cười. Sao người vẫn xa vời. Số kiếp quá chua cay đã cách bứt mẹ con tôi. Phương trời tình chia sẻ…” Nén nhớ thương Liên đành cam chịu.

 

Bảy năm, Thành chấp nhận cuộc sống êm ấm bên vợ hiền con ngoan. Thì Liên lại trở về tìm anh để mong nhìn bé Tâm, ôm con vào lòng cho thỏa niềm thương nhớ. Hy vọng bỗng chốc sụp đổ, khi người cô mong nhớ bao năm tháng, người cùng cô thề non hẹn ước giờ đã có vợ, đứa con mình đứt ruột sinh ra giờ gọi người khác là mẹ. Còn Liên có được những gì, ngoài sự nghiệp tiền tài. Mất con, mất chồng… như mất tất cả. Ôi chua xót quá!

 

Trước khi về nước Liên quyết giành con lại từ Thành. Nhưng cô không ngờ nước cờ mình đi đã sai. Trước tình thương bao la mà Lài dành cho bé Tâm tim Liên chùng xuống. Cô phải làm sao đây, nếu bắt lại con nó có thật sự hạnh phúc khi sống bên cô không? Liên đã nhìn thấy tình mẫu tử của họ đong đầy qua ánh mắt, bé Tâm lại rất thương Lài. Thôi thì cô chấp nhận rút lui, để con ở lại với Thành dẫu sao cũng có một gia đình hạnh phúc đầy đủ cả cha và mẹ.

 

Nhìn Liên ra đi trong đau khổ, Thành đau lắm chứ, nhưng anh có thể làm gì. Khi anh là người có lỗi, nếu Liên bạc phần thì Lài cũng đâu hơn cô bao nhiêu. Lài đã vì gia đình anh chịu bao nhiêu vất vả, vì anh mà cô nuôi con người như con mình. Bên tình bên nghĩa biết vẹn bên nào, thôi thì cứ để Liên đi, rồi ngày nào đó nỗi đau của Liên sẽ nguôi ngoai.

 

Thời gian trôi qua, Tâm đã khôn lớn, cậu cùng cha mình đều ở Sài Gòn làm việc. Còn Lài vẫn là một người phụ nữ của gia đình, việc đồng áng trong ngoài đều do một tay Lài quán xuyến. Cuộc sống cứ ngỡ nó sẽ trôi qua êm đềm như vậy. Nhưng lòng Tâm vẫn còn có điều gì đó bâng khuâng khó hiểu về cha mẹ và cả người phụ nữ mười mấy năm trước đã ôm chặt anh khóc nức nở rồi vụt chạy đi.

 

Nhưng chuyện đó không có gì đáng nói bằng việc anh đang đứng trước hai người con gái và sự thúc ép của mẹ về hạnh phúc tương lai. Bích – cô bạn gái hiền lành đơn giản, tuy mồ côi nhưng rất dễ thương dễ mến. Thanh – một cô gái hiện đại trẻ trung và sắc sảo cũng đang say đắm yêu Tâm. Nhưng theo Lài người xứng đáng làm vợ Tâm, làm dâu của cô chỉ có Thanh. Lài không ghét bỏ Bích nhưng cô không muốn hôn nhân của Tâm đi vào con đường của cô và Thành ngày trước. Vì hàng rào hèn – sang mà cô luôn thấy giữa mình và chồng có quá nhiều khoảng cách. Với Thanh nàng có thể giúp cho Tâm trong công việc cùng Tâm đồng hành trên con đường công danh.

 

Dù mẹ có nói gì lòng Tâm vẫn hướng về Bích. Vì không muốn nghe những gì mẹ nói mà Tâm vội bỏ ra khỏi nhà và gặp tai nạn nghiêm trọng. Giờ phút này Lài mới nhận thấy sự khắt khe của mình trong việc ép duyên con. Nhìn con trai thân thể máu me, băng bó khắp người mà cô nghe như tim mình rỉ máu. Và Thanh cũng đã nhận ra cô là người thua cuộc. Chỉ có Bích mới cần cho Tâm ngay giờ phút này.

 

Vừa về nước Liên hay tin Tâm bị tai nạn. Nhìn con thoi thóp trên giường bệnh lòng cô đau như cắt. Cô phải làm sao để cứu sống con mình đây. Bằng trái tim, bằng tình yêu vô bờ bến của một người mẹ Liên đã giành Tâm lại từ tay tử thần.

 

Chưa nguôi nỗi đau Tâm bị tai nạn. Thì Lài phải ôm nỗi đau khác khi thấy Liên ngã vào lòng Thành khóc nức nở. Nỗi đau đè lấy nỗi đau. Nhưng có ai hiểu được, người phụ nữ kia cũng đau khổ không kém gì Lài. Có con mà không thể nhìn nhận.

 

Thành – Lài – Liên, ba người đang vướng vào một cái gút, nếu không mở nó ra thì cả ba sẽ đau khổ không nguôi. Đến nước này Thành không thể im lặng nữa, anh phải nói những gì cần nói. Anh phải trả lại cho Liên cái quyền làm mẹ mà gần hai mươi năm anh đã đem nó trao cho người khác. Và trả lại cho Tâm một người mẹ thực sự.

 

Sự việc hôm nay phải trách ai đây, trách Thành, Liên hay trách người đã mất. Để người ôm đắng cay người nuốt tủi hờn. Mọi chuyện được tháo gỡ, sự thật được nói ra trước sự ngỡ ngàng của Lài và Tâm, cả niềm xúc động trào dâng của Liên. Được nhìn lại con được ôm con vào lòng lắng nghe từng hơi thở của con, Liên đã hạnh phúc, mãn nguyện lắm rồi, chẳng còn mong ước gì hơn. Tình yêu ngày xưa dành cho Thành đã chết, thay vào đó là một tình bạn thâm giao.

 

Hạnh phúc của Lài vẫn là của Lài. Liên chỉ muốn đứng bên lề lặng nhìn hạnh phúc của người đàn ông cô từng yêu, của đứa con trai duy nhất và người phụ nữ đã vì chồng hy sinh cả một thời son trẻ. Cô không muốn vì cô mà có thêm một người phụ nữ nữa đau khổ khi mất chồng mất con. Đã từng trải cô hiểu cảm giác mất mát như thế nào. Nên Liên chọn cách về Pháp là vẹn cả đôi đường, bên cạnh Tâm còn có cả một gia đình, có người Tâm yêu, có sự nghiệp. Còn với người mẹ già nơi xứ người chỉ một thân cô độc, Liên không thể nào bỏ mặc.

 

Lần ra đi này có lẽ Liên sẽ lâu lắm và mãi sẽ không còn trở lại nữa. Cô chỉ mong Thành hãy chăm lo cho gia đình cho hạnh phúc hiện tại mà anh đang có. Bởi anh đã gieo rắc tơ tình sầu khổ cho hai người phụ nữ yêu thương anh. Anh cần phải chuộc lại lỗi này bằng cách bù đắp cho Lài vui sống quãng đời còn lại. Hãy để nỗi sầu đó cho một mình Liên gánh chịu. Hạnh phúc trong tầm tay anh nên nắm chặt, anh phải là trụ cột của gia đình là cây cổ thụ để Lài có thể tựa nương.

Người kể: ~LụcNgọcBảo~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...