Phàn Lê Huê Phá Ngũ Long Trận
Thể loại: Tuồng Cổ
Nguồn: Van Nghe Viet
Diễn viên:
- Tài Linh: Thần Nữ
- Vũ Linh: Tiết Ứng Luông
- Thanh Tòng: Tiết Đinh San
- Thanh Thanh Tâm: Phàn Lê Huê
- ...............
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Hôm nay phủ đường Tiết gia đèn treo đèn, hoa kết hoa, lễ rước dâu kiệu cưới màu son. Trong dáng hoa nàng dâu e ấp, đức tân lang rỡ ràng nụ cười. Qua bao khó khăn, thử thách giờ đây Tiết Ứng Luông có thể nắm tay nàng Thần Nữ xinh đẹp tuyệt luân toại ước nguyền đêm nhớ ngày mong, dây loan kết chặt dãi tâm đồng.
Đêm động phòng hoa chúc, nụ cười hạnh phúc luôn rạng rỡ trên môi đôi uyên ương, nét yêu kiều, dịu dàng, e thẹn của nàng Thần Nữ càng làm Tiết Ứng Luông say đắm. Chàng cứ như người từ đỉnh cao cô độc rơi xuống biển tình ngào ngạt hương yêu. Do mải mê ngắm nhìn vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, Ứng Luông sơ tâm làm rơi chén giao bôi. Thần Nữ liền ảm đảm thần thương, băn khoăn làm nét liễu nhạt màu thanh. Nàng lo sợ, phải chăng báo chuyện chẳng lành duyên đôi lứa. Bởi vì, Thần Nữ hiểu rõ ràng nàng đã phạm luật trời, lên dương trần tự ý kết duyên.
Ứng Luông nhìn người ngọc mặt ủ mày chau, dạ không khỏi xốn xang dùng lời hoa mỹ trấn an “nhìn phu nhân thoáng u tư buồn nét hoa càng xinh”. Tiết Ứng Luông không tin dị đoan, chàng cùng Thần Nữ là duyên tiền định không gì có thể chia rẽ duyên đôi lứa.
Cư nhiên linh tính mách bảo nơi thủy giới thân mẫu đang gặp chuyện không lành, nàng suốt đêm ngồi thẫn thờ. Đèn hoa chúc chưa tàn, rượu giao bôi chưa mềm môi, Tiết Ứng Luông nhìn Thần Nữ u sầu đến nỗi lâm bệnh nửa mê nửa tỉnh lòng chàng vô cùng lo lắng, suốt đêm bên rèm lo đắp lạnh quạt nồng, chăm sóc người ngọc.
Mặt khác, Huê Thúc Lai thoát khỏi Phụng Hoàng ải, nhìn vạn tướng sĩ thây phơi, lá quân kỳ Tây Liêu nhạt sắc tả tơi, không còn mặt mũi nào quay về Tây Liêu quốc, đành chọn cái chết báo ơn quân quốc. Hắc Long – trấn nhậm trời tây, nghe tiếng than oán của Huê Thúc Lai, tìm đến dò hỏi nguồn cơn. Huê Thúc Lai thuật rõ trần tình, Thần Nữ dùng Ngũ Linh Kỳ phò Đường quốc chinh phạt Tây Liêu. Hắc Long, nãy giờ như nghe chuyện phiếm, nhưng mấy chữ “phu tướng Tiết Ứng Luông” chẳng khác nào ngũ lôi oanh đinh, khiến Hắc Long chấn động châu thân. Thần Nữ - Bích Phụng công nương – mỹ ngư nơi thủy giới chính là báu vật khiến người say mê. Hắc Long ôm ấp khối tình, si tâm vọng tưởng có ngày vai kề vai, má kề má cùng người ngọc. Không ngờ, trận chiến tình yêu chưa diễn ra, thì Hắc Long đã ôm thảm bại. Hắc Long – trời Tây trấn nhậm oai danh một cõi, tâm cao khí ngạo sao có thể cam tâm thua cuộc, nhìn Ứng Luông cùng Thần Nữ bách niên hảo hợp.
Hắc Long oán thù trong lòng, thề bất cộng đái thiên. Nếu Hắc Long thiên thu ôm mối tuyệt tình, thì mãi mãi Tiết Ứng Luông cũng đừng mong có hạnh phúc. Hắc Long về thủy giới cáo trước Thủy Đức Tinh Quân rằng Bích Phụng công nương tự ý lên dương trần, xen vào chuyện dương gian.
Tinh Quân cho truyền Ngư mẫu cùng Bích Loan – em gái Bích Phụng đến xét tra. Đến lúc này, Ngư mẫu mới hay tin Bích Phụng lén rời khỏi Thủy Viên Trì. Thủy Đức Tinh Quân bắt tội Ngư mẫu giáo tử bất nghiêm, nội tam nhật Bích Phụng không quay về thủy cung thì Ngư mẫu phải chịu tội gia hình.
Phần Thần Nữ đã suốt hai ngày mê man không tỉnh, trong cơn sảng mê cứ mãi gọi hiền mẫu, Ứng Luông ngày đêm bên cạnh, đứng ngồi không yên, trăm đường tơ rối. Lúc này, có người tự xưng Tiểu Biển Thước tìm đến doanh trại nơi Tiết gia đang đóng quân bảo có cách trị cho thiếu phu nhân Tiết gia khỏi bệnh. Nhân lúc, trong phòng không người, Bích Loan đã lay tỉnh Thần Nữ, báo hung tin cả nhà đang cách ly, sau ba ngày công đồng luận án. Thần Nữ tim nghe đau nhói, giọt sầu dầm tuôn.
Ứng Luông lòng mừng như ngày xuân mở hội khi thấy Thần Nữ hồi tỉnh. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng bị dập tắt khi Thần Nữ cứ mãi thẫn thờ, hồn gởi hư vô. Tình nàng cùng Ứng Luông sao cứ như nhân sinh mộng ảo. Để vẹn hiếu chỉ còn một cách nàng phải quay về thủy giới. Không có Thần Nữ bên cạnh, chẳng khác nào nhật nguyệt vô quang nhưng chàng có thể làm gì khác hơn nữa “Ôm chặt nàng vào lòng nhớ lại lúc Phụng Hoàng san, giữa gió núi mấy ngàn đôi ta cùng đàm minh đối chưởng. Như cánh chim non giữa trời bay lượn, thệ ước trăm năm tình chẳng ly tình”. Ước mơ xây hạnh phúc “tình ta vạn kỷ” nay còn đâu nữa.
“Ngày xưa em tiễn anh lên đường về Đại đường, chờ kiệu hoa rước cô dâu tình vẹn tình. Giờ anh đưa tiễn em quay về muôn trùng” từng lời não nề của Thần Nữ tựa những mũi kim đâm vào tim Ứng Luông đêm đêm đau nhói. Sau trời cao đành tâm chia rẽ uyên ương, để chàng giang đầu, thiếp cuối sông tương. Ứng Luông muốn “níu lại thời gian không để bóng dương tà, có phải vì thắm máu tim mà mặt trường giang đỏ thẫm”. Chàng không muốn buông tay, không muốn buông tay, lúc này trời yên biển lặng nhưng sao như có ngàn cơn sóng dữ đánh thẳng vào lòng khiến não cân rã rời.
Thần Nữ quay về thủy cung, chịu tội trước Thủy Đức Tinh Quân, cứu Ngư mẫu cùng Bích Loan khỏi tội liên can.
Huê Thúc Lai nghe tin Thần Nữ quay về thủy cung, lòng mừng vô hạn. Phàn Lê Huê mất tướng tài, chẳng khác nào “cọp mất nanh, hùm mất vuốt”. Huê Thúc Lai chỉnh đốn tàn binh đánh quân Tiết gia, mong xoay chuyển thế cờ. Nào ngờ, hắn đã quá xem thường tài Phàn nữ. Quân Tây Liêu binh giáp tả tơi, tháo chạy tán loạn. Huê Thúc Lai vẫn không cam chịu khoanh tay ngồi yên, vượt ngàn dăm sơn khê, băng núi xuyên rừng tìm Ngũ Long tinh đang tu đạo chốn non cao, đem theo thủ cấp của Ô Lợi Hắc, Tô Bửu Đồng cầu Ngũ Long tinh xuống núi giúp Tây Liêu chinh phạt Đường bang.
Chỉ còn hơn nửa tuần trăng, Ngũ Long tinh có thể tu đến cảnh giới thượng thừa, nhưng lòng vẫn còn vướng bụi thế gian, quyết xuống non trả thù cho hai huynh. Ngũ Long tinh bày trận Ngũ Long âm dương quái khí, hào quang chói rạng tám phương, oán khí thấu trời xuyên đất. Phàn Lê Huê truyền lệnh lui quân, tìm kế sách vẹn toàn chờ thời cơ phá Ngũ Long trận.
Tiết Ứng Luông khí khái ngút trời, thề một trận sống còn, không để Ngũ Long tinh xem thường, lần nữa làm trái quân lệnh tự ý xông vào trận Ngũ Long, thây vùi chiến địa. Quan Thế Âm Bồ Tát ngồi trên đài sen nhìn thấu hồng trần, Ngũ Long tinh dám cãi thiên ý phò Tây Liêu diệt Đường quốc, khiến sanh linh đồ thán, đất chìm sông núi. Quan Âm sai Hồng Hài Nhi xuống trần thu phục Ngũ Long tinh.
Đoàn hùng binh Tiết gia thừa thắng xông lên đánh bại đám tàn quân còn sót lại của Tây Liêu. Ngay lúc này, Phàn Lê Huê chuyển dạ, trổ sanh một nam. Vừa nhìn mặt hài nhi, Phàn Lê Huê sợ hãi tột độ. Phàn nương đoán được thiên cơ, xác thì Tiết Cương nhưng hồn lại Dương Phàm, thêm oán khí Thanh Long tinh nhập vào. Sau này Tiết Cương sẽ hại cả dòng họ Tiết chịu cảnh tru di tam tộc, ô danh xủ tiết.
(Điều này phải nói đến mối thù truyền kiếp tính từ đời Đơn Hùng Tín - La Thành, sau đến Tiết Nhơn Quý - Cáp Tô Văn)
Số trời khó cãi, Phàn nương đành phó mặc, chờ kiếp số trút xuống gia tộc.
Người kể: ~3mtl~