Nước Mắt Thâm Tình
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Sân Khấu Tổng Hợp
Diễn viên:
- Tài Linh: Thu Vân
- Minh Vương: Hiển Vinh
- Diệp Lang: ông Hội Đồng
- Bé Quỳnh Như: Thu Cúc
- ......................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Chính vì thế, dù ông hội đồng Hiển Đạt cương quyết phản đối, Hiển Vinh vẫn cưới Thu Vân làm vợ. Sau đó Hiển Vinh dẫn Thu Vân ra tận Hải Phòng lập nghiệp, mười mấy năm trôi qua gia đình êm ấm, nhưng cả hai vẫn đau đáu nỗi niềm tình duyên không được ông Hội đồng chấp nhận.
Muốn vợ con có cuộc sống tốt đẹp hơn, Hiển Vinh quyết định xa nhà, xa quê sang Tây làm việc vài năm. Hiển Vinh đi không bao lâu, thì thầy Thiện – bạn thân của gia đình, đến báo tàu Hiển Vinh đi gặp nạn ngoài biển, tất cả những người trên tàu e không một ai sống sót. Thu Vân nghe như trái tim mình bị người ta bóp lấy, một chút, một chút dùng sức siết chặt tựa hồ vĩnh viễn cũng không tính buông tay. Thu Vân chỉ muốn chết theo cho trọn đạo cùng chồng. Nhưng nghĩ đến Thu Cúc còn nhỏ dại, Thu Ba lưu lạc nơi nào chưa rõ tung tích, Vân nhờ thầy Thiện mua vé tàu, cô sẽ dẫn Thu Cúc tìm về quê nội, giao con lại cho ông Hội đồng, rồi cô sẽ tự vẫn chết theo Hiển Vinh.
Về tới Sài Gòn, Thu Vân ngẫu nhiên gặp được chị Thình – vú nuôi ngày xưa mà cô đã mướn chăm sóc bé Thu Ba. Do hoàn cảnh, sau khi sanh không bao lâu, Thu Vân theo Hiển Vinh ra Hải Phòng trước, sau sẽ gởi tiền cho thầy Phán Kim mua vé tàu cho chị Thình bồng Thu Ba ra sau. Nhưng cô mãi ngóng trông mà bóng chị Thình mất dạng. Vì thầy Phán Kim không đưa tiền, sau lại chết đột ngột, chị Thình không có tiền mua vé tàu, nhà lại nghèo khổ, không đủ ăn nên chị Thình đã bán Thu Ba.
Thình nhã ý mời Thu Vân đến ở tạm nhà, rồi cô sẽ cố gắng hỏi thăm tìm tung tích Thu Ba. Trước giờ, Thu Vân sức khỏe không tốt, thêm đường xa vất vả nên ngã bệnh. Họa vô đơn chí, Thu Ba vẫn chưa rõ tung tích, thì Thu Vân bị trộm mất hết vàng bạc, hành lý. Không thể nấn ná thêm nữa, Thu Vân đành gác chuyện tìm Thu Ba, dẫn bé Thu Cúc về quê nội trước.
Thu Vân vẫn rất lo sợ ông Hội đồng còn giận, sẽ không thương hai mẹ con cô, nên cô che giấu thân thế, tạm thời xin vào làm ở lò gạch của ông Hội đồng. Nhìn Thu Vân mẹ góa con côi, lại hiền lành, thật thà bà Sáu động lòng trắc ẩn, để mẹ con Thu Vân sống nhờ ở căn nhà tranh rau cháo có nhau.
Một lần, ông Hội đồng Hiển Đạt xuống lò gạch khảo sát thì gặp bé Thu Cúc, phải chăng do có sợi dây quyến thuộc tình thâm ràng buộc, ông bỗng thấy thương, thấy tội Thu Cúc. Hỏi qua mới biết, Thu Cúc khóc nức nở vì mẹ đang bệnh nặng không tiền thuốc thang, bé sợ mẹ cũng sẽ chết mà bỏ bé một mình. Nghe câu chuyện thương tâm, ông Hội đồng xót xa liền cho hai mẹ con dời về sống trong nhà lớn và tìm thầy thuốc chữa bệnh cho Thu Vân.
Bé Thu Cúc tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, hiểu chuyện, ông Hội đồng càng yêu thương hơn. Từ ngày có bé Thu Cúc về ở, ông cũng cảm thấy bớt cô độc, bớt buồn. Ông sai bé Thu Cúc dọn dẹp ngăn tủ, thì phát hiện một lá thư, chính là thư của Thu Vân viết đã mấy tháng trước, lúc cô đang bệnh nặng nghĩ sẽ không qua khỏi. Đọc thư, mà ông Hội đồng không cầm được nước mắt, chỉ vì sự cứng nhắc của ông mà làm khổ con, khổ cháu giờ muốn tìm biết tìm ở nơi đâu.
Chính lúc này, bé Thu Cúc nói hết sự thật, nhận mình là cháu nội. Ông Hội đồng biết được, lòng mừng vô hạn. Chuyện còn lại là tìm kiếm Thu Ba. Ông Hội đồng dẫn mẹ con Thu Vân xuống lò gạch tìm bà Sáu cám ơn vì bà đã cưu mang con dâu cùng cháu nội. Nhờ bà Sáu, Thu Cúc hay tin mẹ chị Nuôi (người mà bé đã quen khi làm ở lò gạch) đang bệnh nặng, nên xin ông cùng mẹ đến nhà thăm. Mẹ chị Nuôi không ai xa lạ chính là bà chín Nô – người mà hai mẹ con Thu Vân đang tìm. Chín Nô kể lại chuyện mua Nuôi từ tay chị Thình, Thu Cúc liền biết đây là chị Thu Ba.
Và một cái kết tuyệt vời, khi Hiển Vinh thoát chết về nhà gặp ông Hội đồng mới hay vợ con mình vẫn còn sống và đã tìm được Thu Ba. Nhất gia sum họp, hạnh phúc như thế này đây có con, có cháu vậy mà ông Hội đồng đã để lãng phí hết mười mấy năm.
“Người ơi, chớ nói câu tạ từ, đường xa lắm vẫn còn tìm nhau. Bao tháng năm tha thiết ngóng chờ, người ở chốn xa quay về. Vầng trăng khuyết kia lại tròn.”
Người kể: ~3mtl~