Nước Mắt Chiều Ly Biệt
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Cải Lương Việt Nam
Diễn viên:
- Tài Linh: Sương
- Minh Vương: Minh
- Hoài Thanh: Vinh
- Thanh Hằng: Hồng
- ........................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
“Giả sử có hàng nghìn người đi qua bên mình em, thì em vẫn nhận ra tiếng chân anh, bởi vì bước chân của 999 người đều dẫm lên mặt đường, riêng chỉ mỗi bước chân anh là đi vào trái tim em.”
Sương vừa tốt nghiệp ngành sư phạm, cô không chịu dạy ở thành phố, mà kiên quyết về miền ven biển xa xôi, đem con chữ đến với những trẻ em nghèo khó.
Minh chàng trai chất phác, hiền lành, tuy nghèo khó lại giàu nghị lực, sống bằng nghề đánh cá, tháng ngày của anh chỉ là những chuyến lênh đênh trên sóng biển.
Hai con người, ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Vậy mà cũng có một ngày, hai thế giới lại hòa hợp thành một.
Một lần, Sương suýt chết đuối, tý nữa đã làm vợ “thủy tề”. May là Minh cứu kịp, không làm vợ “thủy tề” thì thôi làm vợ anh ngư phu cũng không tệ. Tình yêu của họ bắt đầu từ đó. Nhưng định kiến sang hèn, muôn đời vẫn là tường thành ngăn cách những mối tình đẹp. Mẹ Sương không đồng ý có thằng con rể nghèo mạt. Giữa tình yêu và tình thân, Sương quyết đi theo tiếng gọi ái tình.
Hai năm trời, mái ấm gia đình của họ vẫn bình yên, hạnh phúc. Khi giờ đây, mái tranh nghèo còn có thêm một thành viên nhỏ. Hạnh phúc như lan tỏa đến từng ngọn cây, cọng cỏ, hoa lá như reo vui, mừng cho đôi bạn trẻ.
Định mệnh mãi mãi vẫn là định mệnh. Định mệnh đã cho Minh và Sương gặp nhau, rồi cũng chính định mệnh đã chia cách tình yêu của họ. Thuyền đánh cá của Minh gặp bão, Minh mất tích.
Nghe tin chồng lành ít dữ nhiều, Sương gần như điên loạn, cô như người mất trí chạy ra biển gào khóc tìm kiếm anh. Giờ đây trời quang mây tạnh, nhưng muôn ngàn cơn sóng dữ đang đánh thẳng vào trái tim Sương, ngoại trừ nỗi đau, cũng chỉ còn là nỗi đau.
Cha Sương vì quá nhớ thương con, mà đã lén vợ xuống tìm thăm, nên đã đưa Sương và bé Mẫn về lại Sài Gòn.
Suốt ba năm dài, Sương dùng nước mắt để rửa mặt, cô khóc đến mù đôi mắt, thế mà Minh cứ vậy mà biến mất, như chưa từng xuất hiện trong đời cô. Dù hy vọng mong manh, nhưng suốt ba năm qua Sương vẫn không ngừng hy vọng, vẫn luôn cầu nguyện rằng anh vẫn còn sống.
Dường như ông trời không nghe được khẩn cầu của cô, nên có người báo tin rằng Minh đã chết, thật sự đã chết. Mà người báo tin dữ ấy không ai chính là Minh, anh tự khai báo tử cho chính mình.
Sau khi giành giựt mạng sống với tử thần, để quay về bên vợ con, thì anh mới biết rằng Sương đã vì mình khóc mù đôi mắt. Không muốn Sương chịu khổ với mình, nên Minh đành nói dối, có lẽ như vậy sẽ tốt cho Sương, ít nhất Minh đã nghĩ như thế.
Còn có nỗi đau nào lớn hơn thế, khi chỉ mấy bước chân mà như cách thiên sơn vạn thủy. Từng dòng lệ nóng hổi chực trào nơi khóe mi, lăn dài trên má rơi xuống hóa thành những mảnh thủy tinh trong suốt đâm thẳng vào tim Minh, từng giọt máu tình tuôn chảy thấm ướt lòng anh.
Tình yêu ngọt ngào giữa họ, sao phút chốc trở nên đau đớn thế này. Minh có biết đâu chỉ cần có anh bên cạnh, thì dù phía trước là hố sâu vạn trượng, cho dù rơi xuống thịt nát xương tan, chỉ cần có anh, có anh bên cạnh cô sẽ không hề mảy may lo sợ. Sá gì chỉ là đôi mắt mù lòa, tìm lại được ánh sáng nhưng mất anh thì đời cô cũng chỉ còn là bóng tối.
Nếu như thật sự muốn tốt cho Sương, thì cách đây năm năm trước, anh đừng nên xuất hiện, rồi xông thẳng vào trái tim Sương thì nay đâu có cảnh dở cười dở khóc. Chồng không dám nhìn vợ, cha không dám gọi con.
Cũng may, quyết định của Minh không sai lầm, vì Vinh thuộc hàng chính nhân quân tử. Vinh yêu Sương khi cô còn là thiếu nữ, cho đến giờ anh vẫn yêu Sương, tình yêu của anh tuy không kết trái, những vẫn lặng lẽ xanh tươi. Trong suốt quãng thời gian này, anh luôn bên cạnh, chăm sóc, an ủi cho Sương và lo lắng cho bé Mẫn. Để Sương bên cạnh một người như Vinh, Minh cũng an lòng, Sương sẽ có cuộc sống tốt hơn, không cần phải cùng anh vất vả.
Từ độ xa Sương, cuộc đời Minh trở nên cô liêu, tĩnh mịch. Anh gom góp những kỷ niệm tình yêu làm mớ hành trang cho cuộc hành trình đơn độc phía trước.
Hai con người, ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Đã từng hòa hợp vào nhau. Giờ đây thế giới ấy lại tách ra làm đôi. Đây có phải là trò đùa của số phận.
Hồng cô gái si tình, đáng thương, cô yêu Vinh tha thiết, nhưng trái tim Vinh đã dành trọn cho Sương. Buồn khổ, cô tìm đến men rượu, cô lang thang một mình trong đêm vắng. Thấy thế, Minh có lòng tốt chở cô về, đột nhiên, Hồng nhảy xuống xe đã gây ra tai nạn chết người cho người chạy phía sau.
Ba Hồng đến nhà Sương, tìm Vinh, yêu cầu anh phải đứng ra nhận toàn bộ trách nhiệm, đổi lại ông sẽ lo chữa trị đôi mắt cho Sương. Trong khi Vinh đang phân vân, lưỡng lự, thì Minh đã đứng ra nhận lãnh. Không phải Vinh lo cho mình, mà là lo cho Sương, trong hoàn cảnh này, nếu ngay cả anh cũng không bên cạnh, thì cô sẽ ra sao.
Tình yêu Minh dành cho Sương là trời
Thì tình yêu Vinh dành cho Sương là biển
Mười lăm năm sau, lớp bụi thời gian tưởng chừng đã che mờ tất cả. Mười lăm năm, tình yêu của Vinh dành cho Sương ngày càng sâu đậm, anh lo lắng cho Mẫn như chính con ruột của mình. Trước khi chết, Hồng trăn trối muốn Hương (con gái nuôi) phải lấy Minh, coi như đền đáp nghĩa ân. Vì chữ hiếu, Hương đành nén đau thương chia tay Mẫn. Nhìn con thảm sầu, tìm quên bên men rượu, Sương tìm gặp người gây đau khổ cho con trai mình. Nào ngờ, trái đất tròn, Sương gặp lại người thương, mà cứ ngỡ rằng chiêm bao mộng mị. Một lần nữa Minh lại quyết định ra đi, trả lại tình yêu và hạnh phúc cho con trai.
“Nước mắt đã rơi nhiều, trời còn tạo chi, nên cảnh phân ly.”
Người kể: ~3mtl~