Lung linh cung

Nợ Nước Mắt

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Hồng

- Kim Tử Long: Hoài

- Trọng Hữu: Phong

- Diệp Lang: ông Phú

.........................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung
Tình yêu giống như viên ngọc đẹp, những thứ chưa được mài giũa thì vẫn có những vết rạn nứt tự nhiên, không thể hoàn mỹ không trầy xước được. Vết nứt vẫn không làm ngọc mất đi vẻ đẹp, tiếp nhận nó, đó mới là quá trình học yêu. Tình yêu của mỗi người dường như đều đi từ hoàn mỹ đến chỗ không hoàn mỹ, rồi lại quay trở về với sự hoàn mỹ, trong quá trình đó, không ngừng có những biến đổi khó lường, trong quá trình biến đổi khó lường đó luôn có những thăng hoa.
 

Hoài khi mới chào đời đã sống trong cảnh giàu sang. Ông Phú hết lòng yêu thương, những gì anh muốn ông đều chiều cho anh vui lòng. Thế mà, trong chuyện tình duyên thì Hoài gặp muôn ngàn khó khăn.

 

Hoài yêu say đắm Hồng - cô nhân viên trong nhà hàng của chính mình. Nhưng giai cấp hèn sang muôn đời vẫn là bức tường thành vô hình làm tan vỡ biết bao cuộc tình. Chuyện gì ông Phú cũng chiều theo Hoài, nhưng trong chuyện này tuyệt đối không thể. Không có chuyện đứa con gái nghèo hèn, làm nghề thấp kém có thể bước vào làm dâu nhà ông.

 

Hoài yêu Hồng, yêu như sinh mệnh chính mình, dù thế nào anh nhất quyết không rời xa Hồng, anh sẽ bảo vệ tình yêu này đến hơi thở sau cùng.

 

Nhẹ nhàng khuyên can Hoài không nghe, ông Phú đành dùng kế, viện lý do mừng một năm khai trương nhà hàng, ông Phú mở tiệc chuốc say Hoài cùng Hồng. Hồng chỉ uống vài ly đã chếnh choáng, đầu óc quay cuồng, không hay trời đất. Ông Phú sai Dần đưa Hồng lên lầu, làm đúng theo kế hoạch của ông.

 

Khi Hồng tỉnh dậy, thì trời đất như sụp đổ, cô không nhớ chuyện gì đã xảy ra chỉ biết rằng mình đã sa vào bẫy rập. Vì nhà cần tiền, thêm phần không tìm được việc làm, nên cô mới dấn thân vào con đường này…nào ngờ….mối tình đầu thơ mộng của cô lại có cái kết bi đát như vậy. Ông Phú còn cho người đe dọa, buộc Hồng cắt đứt quan hệ cùng Hoài.

 

Từ ngày hôm đó, nét u buồn luôn hiện trên gương mặt, dù cố che giấu thế nào cũng không qua mắt được bà Hoa, linh tính người mẹ mách cho bà biết, có điều gì không hay đang xảy ra với con gái. Nhưng hỏi thế nào Hồng cũng không chịu hé môi. Cô biết nói làm sao, giãi bày làm sao với mẹ. Nói ra chỉ càng làm mẹ buồn cô khổ, thôi thì nỗi đau này mình cô biết, mình cô hay.

 

Nhìn thấy Hồng ngày càng xanh xao, tiều tụy, ngoài bà Hoa còn có một người khác cũng quan tâm, cũng đau lòng không kém đó chính là Phong. Anh đã thầm yêu Hồng từ lâu, nhưng do nhút nhát, tự ti nên anh không dám nói. Sợ nói ra rồi từ thân quen sẽ trở nên xa lạ, rồi dần dần sẽ xa lánh. Thà anh cứ mãi ôm mối tình si như thế, mà có thể bên cạnh âm thầm bảo vệ, chia sẻ những vui buồn cùng Hồng.

 

Không biết tại sao mà hơn cả tháng, Hoài mới đến tìm Hồng. Anh nói chuyện mập mờ khiến cho Hồng cũng không hiểu chuyện chi. Chỉ biết rằng đối với Hoài – Hồng là thứ hạnh phúc duy nhất mà anh muốn có trên thế gian này, anh muốn dẫn cô đi trốn, tránh xa thế lực của ba anh. Nơi chỉ có anh, có Hồng, có tình yêu của cả hai. Anh sẽ cùng Hồng xây dựng một tương lai tươi sáng.

 

Yêu Hoài…Vâng….Hồng yêu Hoài bằng cả mối tình đầu trong sáng của người con gái, đời này cô chỉ biết anh thôi. Nhưng nếu trốn theo Hoài, còn mẹ già cô sao đành bỏ mặc.

 

Lúc này thì tên Dần tìm Hoài báo tin, ông Phú đang nổi trận lôi đình vì Hoài dám cãi lời ông hủy đám cưới, và mẹ anh – bà Điệp đã ngất xỉu. Nghe tin mẹ xỉu, nên Hoài vội vã quay về. Lần nữa Dần lại dùng lời lẽ uy hiếp Hồng. Đối diện cùng tên hung bạo như Dần, Hồng như thỏ con chỉ nép mình run sợ. Phong đạp xích lô đi ngang nhìn thấy Hồng đang bị ức hiếp, liền xông đến không cần hỏi, trước đấm sau đá cho tên Dần mấy cái nhớ đời đau điếng.

 

Sau khi dạy cho tên Dần bài học. Nhìn nét u sầu thiểu não ẩn hiện trên gương mặt xinh đẹp kia, lòng Phong đau nhói, anh rất muốn san sẻ cùng cô. Chỉ cần nhìn Hồng cười nhẹ là Phong cũng thấy tâm hồn phơi phới, còn như Hồng thoáng ưu tư thì Phong nghe nỗi buồn giăng khắp lối. Đối với Phong mỗi một khoảnh khắc giữa anh và cô đều là những hồi ức không gì sánh bằng. Những điều đó nằm sâu trong tâm hồn mà không một ai có thể cướp đoạt được, có lẽ cả đến khi chết đi rồi cũng chẳng có cách gì để xóa nhòa tất cả.

 

Nhưng Hồng quá đỗi vô tình, hay cố tình không hiểu tấm chân tình của Phong dành cho mình. Bởi tình yêu luôn có lý lẽ riêng mà chẳng ai có thể hiểu nổi. Hồng không tiện chia sẻ những điều không muốn nói, Phong cũng không ép cô. Anh đưa cô đi khám bác sĩ. Kết quả xét nghiệm cho biết Hồng đã mang thai, một mầm sống đang tượng hình trong bụng là kết tinh của tình yêu hay là giọt máu oan nghiệt? Cô biết làm thế nào khi mang tiếng không chồng lại chửa hoang, rồi còn mẹ cô, bà sẽ ra sao khi biết có đứa con gái hư hèn. Tâm trí đang rối bời, thì Hồng lại gặp ông Phú tại phòng khám. Bao nhiêu oán hận bấy lâu nay một lúc Hồng trút ra hết, cô căm hờn, nếu như có thể cô rất muốn giết chết ông ta.

 

Những lời mơ hồ, không rõ ràng của Hồng lọt vào tai ông Lũy – anh hai của ông Phú. Ông Lũy là người nhà quê, chất phác, đặt đạo nghĩa làm đầu. Ông quyết cắt tình nghĩa anh em, nếu ông Phú không giải quyết chuyện này rõ ràng.

 

Hồng cầm theo giấy xét nghiệm trở về nhà mà như cầm trong tay ngọn lửa, thiêu đốt tâm can cô thành tro bụi. Những giọt nước mắt đau khổ không ngừng rơi, không ngừng rơi nhưng sao nỗi đau trong lòng thì không hề giảm bớt. Giọt máu mà cô mang trong người là của ai đây? Ông Phú? Cô thật muốn chết đi với suy nghĩ kinh khiếp ấy. Hay là cô bỏ đi giọt máu chưa tượng hình? Không! Cô không đủ nhẫn tâm cướp đi một mầm sống. Nhìn thấy con đau khổ, dằn vặt, thân là mẹ lại không giúp được gì, lòng bà Hoa như kim châm muối xát. Đời bà đã khổ chưa đủ hay sao mà ông trời còn gieo điều đắng cay lên cuộc đời con bà. Tất cả như đang vẽ lên một bức tranh thấm đẫm nỗi buồn, của sự bất lực, của sự nghiệt ngã số phận.

 

Phong đã nghe và biết mọi chuyện. Anh ngỏ lời muốn cưới Hồng, anh sẽ lo lắng, bảo vệ và hết lòng yêu thương hai mẹ con Hồng. Phong hứa, và tin chắc mình sẽ thực hiện được lời hứa. Trước kia đã không thuộc về nhau, thì bây giờ, ngay lúc này, trong hoàn cảnh này, càng không thể nào Hồng đón nhận tình Phong, cô không thể ích kỷ xem Phong như cái phao mà cô là người đang chết đuối.

 

Cách duy nhất Hồng nghĩ ra là bỏ ra đi. Đi đâu? Cô cũng không biết nữa, chỉ biết là cô không thể ở lại nơi đây một giây một phút nào nữa. Hồng biên thư để lại xin lỗi mẹ già, rồi âm thầm lặng lẽ ra đi. Vừa ra đến cửa, bất ngờ Hồng gặp Hoài. Không biết bằng cách nào Hoài biết Hồng mang thai, một lần nữa anh muốn cùng Hồng bỏ trốn. Đến lúc này, Hoài mới dám thú nhận rằng mình chính là tác giả của cái thai Hồng đang mang trong bụng. Đó chính là âm mưu của cha anh sắp bày, chuốc rượu anh cùng Hồng, rồi sắp xếp cuộc ái ân. Hoài không dám nói vì sợ khi nói ra anh sẽ mất Hồng, chính suy nghĩ đó đã làm Hồng khổ sở thời gian dài.

 

Hồng cùng Hoài trốn đi, lại không thoát khỏi bàn tay của ông Phú. Ông bắt Hoài trở về, nhất định phải cưới vợ theo ý ông. Trước khi đi, ông quăng cho Hồng một xấp bạc, quá uất ức, nghẹn ngào Hồng ngất lịm bên đường, may mà Phong đi ngang kịp thời đưa vào bệnh viện. Ông uy hiếp, nếu Hoài không ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt, ông sẽ cho người rạch nát mặt Hồng. Hoài biết, dù thế nào anh cũng không đấu lại ông Phú, nên đành xuôi tay nghe theo.

 

Quá tức lòng nhìn Hồng bị xem thường, bị sỉ nhục, Phong tìm đến tận nhà Hoài, với ý nghĩ sẽ cho Hoài một trận ra trò để chừa thói sở khanh. Phong gặp ông Lũy, kể hết đầu đuôi. Đến giờ ông Lũy mới hiểu hết mọi chuyện. Ông cùng Hoài vào bệnh viện thăm Hồng. Ông sẽ thay ông Phú đứng ra mà cưới Hồng cho Hoài. Giờ có ông Lũy chống lưng, Hoài cũng không còn sợ gì nữa, nhìn người yêu xanh xao vàng vọt, giọt lệ vẫn còn đọng trên má, Hoài nghe buốt cả buồng tim. Anh đã nói sẽ yêu Hồng, sẽ đem đến hạnh phúc cho Hồng, thế mà anh đã làm được gì, cái anh mang đến cho người con gái anh yêu chỉ là nước mắt, là nỗi đau.

 

Ông Phú lại tìm đến, ý tứ thì cũng chẳng gì mới. Nhưng chuyện nằm ngoài tính toán của ông đã xảy ra. Bà Hoa vợ của ông cũng đang có mặt tại nơi này. Và món nợ nước mắt ông trót vay hơn hai mươi năm về trước đã đến lúc phải trả.

 

Năm xưa vì say mê nhan sắc của Điệp nên ông đã ruồng bỏ bà Hoa. Biết Điệp có chồng, nên ông đã âm mưu hãm hại. Trong đêm tối, ông lén đốt ghe của Sáu Hảo. Điệp ngỡ rằng chồng mình đã chết nên cuối cùng gá nghĩa cùng ông Phú.

 

Đất trời như rung chuyển, Hoài đang đứng đâu đây, anh còn trên dương thế hay đã rơi xuống chín tầng địa ngục, mà lại nghe một chuyện hãi hùng ghê gớm đến thế…. Hồng lại chính là em cùng cha khác mẹ với anh. Không….không thể nào có chuyện hoang đường, phi lý như thế. Chắc chắn là Hoài đang nằm mơ, phải chắc chỉ là một cơn ác mộng…..nhưng sao dù là mơ anh vẫn nghe tim mình đau nhói….đau đến mức chân thật thế này.

 

Còn Hồng ngỡ tưởng đã nắm giữ tình yêu đẹp nhất nhưng ngờ đâu dòng máu chảy trong người họ trở thành bức tường vĩnh viễn ngăn cách đôi tim. Loạn luân! Hai từ này sao ghê gớm đến thế, có sức công phá làm tan nát hai cuộc đời, hai con tim. Vừa mới vui sum họp giờ đã vội khóc thương sầu. Hồng như không còn đủ sức chống chọi với bão giông cuộc đời nữa rồi. Cô không còn cách nào để sống tiếp nữa rồi, ông trời bắt cô phải chết. Hồng lao người bỏ chạy trong tiếng gào thóc bi ai.

 

Nếu không có Hồng, Hoài sống một mình cũng không còn ý nghĩa. Nếu ở thế giới loài người này anh và cô không thể gần nhau thì có lẽ ở một nơi nào đó trên thiên đường họ sẽ được hưởng tình yêu thực thụ như những cặp đôi khác.

 

Ông Phú đã vay nước mắt của quá nhiều người nay phải trả bằng chính máu…máu của con gái và con trai. Cứ ngỡ, ông là người làm chủ số phận: số phận của mình, số phận của những người xung quanh mình. Ngờ đâu, ông cũng chỉ là một con cờ trong trò đùa số phận. Số phận do chính ông tạo ra. Cái giá phải trả cho tội lỗi trong quá khứ, cho lỗi lầm trong hiện tại khiến ông Phú trở nên điên loạn, cách duy nhất để ông trốn chạy số phận.

 

Bà Điệp kêu Hoài đến quán café mục đích là muốn anh gặp ông sáu Hảo, ông mới là cha ruột của anh. Nhưng chưa kịp cho cha con trùng phùng, thì ông Lũy đã đến báo tin Hồng và Hoài cùng nhau tự sát vì ngỡ mình phạm tội loạn luân.

 

May mà bác sĩ Kỳ đã hết lòng cứu chữa, cả hai đã thoát qua nguy kịch. Kỳ là con nuôi của ông sáu Hảo.

 

Mọi chuyện giờ đây đã được sáng tỏ, khi về với ông Phú, bà Điệp đã mang thai. Sự thật này quả là món quà quý giá nhất mà ông trời dành cho Hồng và Hoài, giờ đây cả hai có thể an tâm mà nắm tay nhau đi suốt quãng đường dài. Chỉ là…có hai người đang hạnh phúc, khổ tận cam lai thì ngoài cửa sổ kia cũng có chàng trai đeo đẵng mãi mối tình si tuyệt vọng. Phong quay người bước đi mà tâm can tan nát. Nhưng không sao, anh sẽ vui, sẽ hạnh phúc vì trái tim anh đủ lớn để chứa đựng tình yêu của riêng anh và cả tình yêu của riêng Hồng.

 

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...