Như Khói Lam Chiều
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Saigonnight
Diễn viên:
- Tài Linh: Minh Nguyệt
- Vũ Linh: Nguyên
- Linh Tâm: Khang
- .....................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Nguyên - Nguyệt - Khang cả ba là bạn từ thuở nhỏ, cùng lớn lên bên nhau. Tuy hoàn cảnh gia đình khác nhau, nhưng tình bạn giữa ba người vẫn rất đẹp.
Nguyên thì đẹp trai, học giỏi, nhà giàu, khéo ăn khéo nói.
Khang thì chất phác, thật thà, đúng chất anh chàng nông dân thứ thiệt, đương nhiên ăn nói thì không thể nào bằng cậu ba Nguyên học cao hiểu rộng rồi. Khang từ nhỏ đã mồ côi cha, nên anh dang dở chuyện học hành, đã sớm trưởng thành phụ giúp đỡ đần cho mẹ.
Nguyệt…. Minh Nguyệt… cô đẹp và dễ thương như chính cái tên của cô vậy, một vầng trăng sáng mà bất kỳ mặc khách tao nhân nào cũng muốn chiếm làm của riêng mình. Minh Nguyệt nhu mì, dịu dàng, cha mẹ mất sớm, người thân duy nhất của cô chỉ còn ông ngoại.
Hoàn cảnh và gia cảnh của Khang và Nguyệt tương tự nhau, thêm phần lời hứa từ thuở xa xưa của hai gia đình, nên ông ngoại muốn làm theo lời giao ước gả Nguyệt cho Khang. Từ nhỏ, Khang đã yêu Nguyệt, khi biết chuyện hôn ước, anh càng ôm ấp hy vọng nhiều hơn. Khang không sợ trời sợ đất nhưng lại rất nghe lời Nguyệt. Nhưng Nguyệt vô tư, nào đâu biết, cô chỉ lo học hành và nghĩ đến tương lai…. nếu như kỳ nghỉ hè này cô không tình cờ gặp Nguyên, cả hai cùng về chung một chuyến xe…..chuyến xe định mệnh của tình yêu.
Tình yêu của họ cũng bắt đầu từ đó, những buổi đón đưa, những chiều hò hẹn. Mặc dù “chưa nói yêu thương, chưa đổi trao câu thề, nhưng lối quen đi về mình cùng sánh bước bên nhau”. Tình yêu đến với Nguyên quá đỗi bất ngờ và nhẹ nhàng……nhẹ nhàng đến nỗi Nguyên lo sợ đang có cơn sóng ngầm nào đó, anh lo sợ mất Minh Nguyệt. Nếu không có cô đời anh chẳng khác gì thiếu đi ánh sáng. Anh mong có thể nhận được lời hứa từ Minh Nguyệt, để anh có thể vững tâm chờ đợi.
Nào ngờ, lời hứa vừa thốt ra, thì chuyện Minh Nguyệt và Nguyên lén lút hẹn hò bị ông ngoại của Nguyệt phát hiện. Ông đã vô cùng tức giận, trừ lý do giữ lời hôn ước, thì từ nhỏ ông cũng đã không thích Nguyên cho lắm.
Cũng chính lúc này Minh Nguyệt mới biết sự tồn tại hôn ước giữa cô và Khang. Nhưng đã muộn rồi, trái tim của cô đã trót trao cho Nguyên, và cũng không có cách nào lấy lại được. Nguyệt nước mắt nhạt nhòa, nghẹn ngào van xin ông ngoại, nhưng chỉ đổi lại sự kiên định từ ông, dù có chết ông cũng sẽ giữ lời đã hứa.
Một bên là ông ngoại đã yêu thương, chăm sóc cô từ nhỏ, một bên là tình yêu ngọt ngào của mối tình đầu. Bên tình bên hiếu Minh Nguyệt không có quyền lựa chọn.
Nhập học đã hơn hai tuần, mà không thấy bóng dáng Minh Nguyệt xuất hiện. Khiến Nguyên phập phồng lo sợ, không còn tâm trí học hành, đành tức tốc quay về quê thì nghe tin sét đánh Minh Nguyệt và Khang sắp đám cưới, người anh yêu khoác lên mình áo cưới nhưng chú rể lại không là anh.
Khang thì vô tư, vui mừng báo tin vui cho bạn, nhưng Nguyên có còn nghe thấy gì đâu, ngoài trái tim mình đang tan vỡ.
Anh tìm thấy Minh Nguyệt, đang ngồi buồn đơn lẻ giữa trời đêm. Anh rất muốn đến ôm chầm lấy cô, truyền hơi ấm cho cô, truyền luôn cả sự nhớ nhung của anh sang cô. Nhưng những lời nói ban sáng của Khang vẫn văng vẳng bên tai, khiến anh chùn bước “Em đành sao quên hết phút giây ban đầu. Cho mình anh với trăng thu sầu, khi mà em bước chân qua cầu. Đi về đâu, đường xưa chung lối nay có mình tôi. Màn đêm giăng phủ nơi nơi, cho cung đàn dang dở rồi người ơi” nghe những như hờn như trách như tủi của người yêu mà tim Minh Nguyệt nhức buốt “chỉ một Nguyên thôi và yêu Nguyên mãi mãi, rồi góp nhặt nhớ thương cho nồng đượm ân tình”. Chỉ cần nghe những lời nói này của Nguyệt, anh đã cảm thấy vững lòng, chỉ cần Nguyệt không thay đổi, chỉ cần Nguyệt vẫn còn yêu anh thì con đường phía trước Nguyên đã biết phải đi như thế nào.
Ngày hôn lễ vẫn diễn ra như đã định, chỉ là cô dâu thì đã bị Nguyên “cướp” đưa đi ngay trong đêm đó rồi. Chỉ tội anh chàng Khang hiền lành, đôn hậu…..từ nhỏ khi cả ba chơi chung anh lúc nào cũng nhận phần thua thiệt….giờ lớn khôn anh vẫn thiệt thòi trong trận chiến tình yêu.
“Một người đi với một người, một người đi với nụ cười hắt hiu. Hai người vui biết bao nhiêu, một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn”.
Nguyên và Nguyệt quay trở lại trường tiếp tục học hành và trải dài những ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng tình yêu ấy không trọn vẹn vì cả hai thấy có lỗi với Khang.
Bất ngờ, Khang lên sài gòn tìm Nguyên, anh muốn biết nguyên nhân vì sao cô bỏ đi, đến khi “tôi chợt hiểu ra mình đã cưu mang giấc mộng giữa canh trường”. Khang buồn nhưng không trách, chúc Nguyên và Nguyệt hạnh phúc. Tuy Khang không biết thế nào là “thiên trường địa cửu” là “biển hẹn non thề”, anh chỉ biết nếu Nguyệt hạnh phúc, anh cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, anh luôn tôn trọng quyết định của Nguyệt.
Riêng phần Nguyên, vì muốn có thêm tiền để trang trải cuộc sống cả hai, và vì quá tin tưởng vào Khải – anh ruột của mình, mà Nguyên bị vướng vào vòng tù tội. Tuy hai anh em, nhưng Nguyên thì chín chắn, biết suy nghĩ, hiếu thảo với mẹ. Còn Khải chỉ là tên phá gia chi tử, lấy cớ làm ăn bòn rút tiền của gia đình. Vì tiền mà Khải mờ cả mắt, quên luôn câu “cốt nhục thâm tình”, anh nhờ Nguyên vận chuyển một số hàng, nhưng thật chất là hàng cấm. Không may, chuyến hàng đó đã bị bắt.
Khang đã đến báo tin cho Nguyệt biết, sau đó xảy ra xung đột với Khải, trong lúc giằng co, Khang bị Khải dùng đá đánh trúng đầu, trọng thương.
Kể từ ngày Nguyên bị bắt, mọi thứ nhanh chóng thay đổi.
Một chân trời tươi sáng dần khép lại, nhưng chuyện đó cũng không ghê gớm, không khủng hoảng bằng chuyện Nguyệt quay lưng với anh mà trở lại bên Khang, càng xót xa hơn Nguyệt không tin anh vô tội, cô vội vàng bỏ rơi anh. Nguyên như người rơi xuống hố sâu vạn trượng, thịt nát xương tan, đến linh hồn cũng không còn nguyên vẹn. Tim anh như bị lấy ra cắt thành từng miếng nhỏ, đau đến tê tâm liệt phế.
Không…không thể như thế, anh vô tội, anh bị hại, sao Nguyệt không tin anh, sao Nguyệt có thể đối xử tàn nhẫn với anh như vậy….. Không…..không thể…
Quả thật là không thể….vì đấy chỉ là cơn ác mộng của Nguyên, còn sự thật “dù có xảy ra chuyện gì, thì bên anh muôn đời còn em, không rời xa, dẫu năm tháng dài, em chờ, sắt son nào phai” nghe những lời chân tình của Nguyệt, linh hồn Nguyên như được cứu rỗi “Ôi biết bao thương yêu, tiếng ai êm đềm, như vuốt ve đời tôi xua đi bao điều đắng cay”, chỉ cần có Nguyệt bên cạnh, ủng hộ anh, động viên anh thì dù mưa đêm, giá lạnh canh trường vẫn thấy dịu êm.
Cuối cùng thì Khải cũng bị bắt, và thú nhận hết mọi tội lỗi. Đến lúc này Khải mới ăn năn, hối hận.
Còn phần ông ngoại trước tình yêu kiên định, thủy chung của Nguyên và Nguyệt, ông cũng đành đầu hàng vô điều kiện.
Tình yêu chân thành của cả hai đã làm cảm động mọi người. Tình yêu càng thêm đậm, và tình bạn giữa Nguyên - Khải - Nguyệt vẫn thắm màu.
“Tình yêu không lừa dối, vẫn có nhau trong đời, tình không xa ngàn lối, không như áng mây trôi. Tình còn mãi trong ta, tình nồng thắm trên môi, tình đẹp lắm em ơi, như trăng với sao, như là hoa với bướm”.
Giờ đây, Nguyên và Nguyệt có thể xóa bỏ đi mặc cảm có lỗi, cả hai có thể an tâm cùng nắm tay nhau xây dựng tương lai. Tương lai khi cả hai cùng chung vai sánh bước.
Người kể: ~3mtl~