Ngôi Nhà Mơ Ước
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: blueoceanmusiconline
Diễn viên:
- Tài Linh: Ngọc
- Kim Tử Long: Tâm
- Hồng Nga: Bà Năm
- ....................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Thật ra, bà Năm là một người mạnh miệng mềm lòng, thấy con và dâu còn trẻ dại, nên muốn dạy dỗ cả hai đứa nên người. Mặc dù ngoài miệng bà hay cằn nhằn đứa con dâu, nhưng thầm trong bụng lại khen Ngọc hiền lành thật thà dễ dạy. Nhưng mà cả hai cưới nhau cũng đã được một thời gian, vậy mà vẫn chưa chịu có cháu để bà ẵm bồng. Bà Năm thèm lắm một đứa cháu ngoan để cưng nựng, gái hay trai đều được, nên bà hăm dọa Tâm phải mau mà có cháu, còn không thì bà xử đẹp hai đứa luôn.
Mặc dù Tâm cảm thấy nên gầy dựng được sự nghiệp rồi mới nên có con, nhưng cả hai vẫn đi khám bác sĩ để cho mẹ vui lòng. Sau khi khám xong bác sĩ khuyên Ngọc nên thực hiện một cuộc tiểu phẫu, nếu không thì cả hai rất khó có con. Nàng Ngọc nũng nịu sợ hãi không chịu, Tâm cũng không muốn vợ mình phải động dao kéo nên cả hai không đồng ý.
Về đến nhà, Tâm và Ngọc không biết phải nói với sao với mẹ. Tâm trí đang rối bời, lại bị bà Năm gặng hỏi mãi, Tâm lỡ lời nói Ngọc đang mang thai. Cả hai đành trân trối nhìn bà Năm vui vẻ tưng bừng hớn hở chờ cháu nội mà không dám hó hé ra sự thật. Từ đó Ngọc đành phải giả bộ có thai để không làm mẹ chồng mừng hụt. Tình cờ chú Hoàng biết được sự thật, chú cũng không muốn làm cho chị dâu thất vọng, nên bày trò nhận con nuôi cho Tâm và Ngọc.
Vài tháng sau, cuối cùng chú Hoàng tìm được một cô gái trẻ đang mang thai trùng tháng với cái thai giả của Ngọc. Trên đường đến nhà để thương lượng với Phượng, chú đụng phải một chiếc xe rác lấm lem cả người. Chú Hoàng cùng bà Sương cãi nhau linh đình, nhưng chú Hoàng cãi không lại nên đành... bỏ chạy. Cuộc thương lượng diễn ra tốt đẹp, mọi chuyện đã đâu vào đấy, bây giờ chỉ chờ ngày hai cô nàng cùng sinh để vở diễn có thể kết thúc một cách hoành tráng thôi.
Một ngày kia, mẹ và dì của Ngọc qua nhà thăm. Hai bà ăn mặc sang trọng quý phái nhưng khi trò chuyện thì lời nói có nhiều chỗ kỳ lạ làm bà Năm cũng hoang mang. Khi chú Hoàng trở về, chú liền nhận ra mẹ của Ngọc chính là bà Sương, người phụ nữ đẩy xe rác đã cãi nhau to tiếng với chú vài hôm trước. Thì ra, ngày xưa vì nghèo khó, mẹ của Ngọc đi ăn trộm bị bắt nên mẹ con đành xa nhau. Khi lấy chồng, Ngọc sợ bị gia đình chồng khinh khi nên đành nói dối là mẹ đi định cư ở nước ngoài để hai bên thông gia không cần gặp mặt. Bà Sương sau khi ra tù đã cải tà quy chính, làm việc tuy cực nhọc nhưng lương thiện, bà nhớ con mà cũng sợ con mình bị khi dễ nên giả bộ sang trọng vậy thôi. Bà Năm cũng là người thông tình đạt lý, bà rất cảm thông cho tấm lòng người mẹ nên chẳng tức giận hay khi dễ gì về gia cảnh của Ngọc cả. Bà con rất sẵn lòng mời bà sui gia cứ sang thăm con.
Ông Năm và bà Năm thấy cả hai cũng đã chuẩn bị thành cha thành mẹ, cũng đã thật sự trưởng thành. Nên ông bà quyết định lấy tiền dành giụm cả đời của mình ra cho con mua nhà ra ở riêng như đúng nguyện vọng thầm kín của đôi trẻ. Tâm và Ngọc vỡ òa ra trong hạnh phúc. Tâm ước mơ được ở nhà lầu đi xe hơi, nhưng số tiền cha mẹ cho chỉ vừa đủ mua một căn nhà nho nhỏ ở ngoại thành. May thay, anh được chú Hoàng chỉ dạy cách làm ăn, đầu tư vào một con thuyền đi nước ngoài. Chú hứa, chỉ sau một chuyến đi thì tiền vốn sẽ lời hai.
Ai ngờ đâu, vài ngày sau khi xuất bến, báo đăng tin có tàu chở hàng ra nước ngoài bị đắm, theo tin đồn bên lề thì đây rất có thể là con thuyền mà hai chú cháu đổ tiền vào đầu tư. Tâm hết sức bàng hoàng, vì số tiền đó là tiền mà cha mẹ anh giành dụm cả đời mới có được, nay anh lại lãng phí quăng nó xuống biển, nhà không có, tiền không có, anh biết ăn nói sao với cha mẹ, với Ngọc.
Chú Hoàng cũng cảm thấy có lỗi vì chú là người chỉ Tâm đầu tư, nhưng chú cũng là người bị mất tài sản. Nên chú bày cách cho Tâm, anh giả bộ đi ra ngân hàng rút tiền rồi bị cướp mất, chú Hoàng sẽ đóng vai tên cướp để giúp anh. Vở kịch diễn ra hoàn hảo, cả gia đình đều tin vụ cướp là sự thật. Ông bà Năm an ủi hai đứa con đừng nản lòng, tiền mất còn có lại được, sức khỏe mới quan trọng.
Cảm động trước tình thương của ông bà, Ngọc đã khai ra sự thật rằng nàng không hề có thai. Bà Năm bàng hoàng còn hơn lúc hay tin bị mất tiền, nhưng suy đi nghĩ lại cũng tại bà ham cháu tạo áp lực cho tụi nhỏ nên không rầy la gì nhiều. Đúng lúc này, bà Sương hay tin nên ghé nhà để cho Tâm và Ngọc một ít tiền để chăm cháu, nhưng mà bụng của Ngọc chưa gì đã xẹp lép rồi.
Vỡ lẽ ra, bà Sương vừa định mắng cho hai đứa nhỏ một trận vì dám lừa dối cha mẹ như vậy thì chú Hoàng từ đâu vừa chạy vừa la hét vào nhà. May mắn làm sao, chiếc thuyền mà hai chú cháu đầu tư đã cập bến. Chú xách cả chiếc vali đầy tiền về để chia vui với thằng cháu đang rầu rĩ mấy hôm nay. Tâm nghe tin anh mừng vui hết cỡ, anh tự thú với cha mẹ là tiền chẳng hề bị ai cướp đi hết, chỉ là chú cháu anh bày trò ra thôi. Nay đã có lại cả vốn lẫn lời, Tâm sẵn sàng dẫn cả nhà đi ăn nhà hàng sang trọng. Nhưng mà chú Hoàng không đi được nha, chú còn phải vào bệnh viện để thăm vợ là cô Kiều đang sinh con nữa chứ.
Thế là mọi chuyện nay cũng đã êm xuôi. Tâm và Ngọc sống hạnh phúc bên nhau trong sự thương yêu của mọi người.
Người kể: ~Aceline~