Lung linh cung

Nắng Chiều Quê Ngoại

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Băng Tâm

- Kim Tử Long: Nhơn

- Diệp Lang: Sáu Trọng

- Linh Tâm: Thanh Bình

- .......................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung
Có những người trong cuộc đời này.... mà ta biết rằng nếu ta bước thêm một bước nữa để ta nói là ta yêu họ...thì ta sẽ mất họ ngay.
 

Vậy nên lúc nào anh cũng nói là anh thương em vì anh sợ tình yêu làm tan biến đi những gì ta đã có...

 

Anh chọn cách bước cùng em nhưng không hề giành lấy em cho riêng mình, và anh tin là trên cõi ngân hà này còn nhiều lắm những người thương nhau để đó...như anh thương em...

 

Băng Tâm người đẹp như tên, cô mang một vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết, không vướng chút bụi trần như những đóa sen thanh khiết. Băng Tâm cứ như nàng tiên kiều diễm bởi đánh rơi chén ngọc nên bị đọa xuống trần gian, khiến nhân sinh điên đảo.

 

Ông trời ban cho Băng Tâm sắc đẹp hơn người thì cũng cướp mất đi ánh sáng đời cô, vì tai nạn thời ấu thơ mà Băng Tâm phải làm bạn với đêm dài vô tận, chỉ nghe tiếng động xung quanh mình để ước lượng thời gian khi tiếng gà rộ ở đầu thôn thì biết là trời vừa hừng sáng, khi nghe tiếng chim cuối trời gọi bạn thì biết trời đã hoàng hôn. Tuổi thanh xuân, Băng Tâm cũng ôm ấp cho mình nhiều mơ mộng, buồn tủi cho thân phận tật nguyền nên biết chỉ là ảo vọng mà thôi.

 

Cô gởi niềm tâm sự vào tiếng ca u hoài, ai oán như khóc như than cho phần số không may. Tiếng hát ấy đến tai anh kép Thanh Bình đã theo gánh Trường Giang xuống đây hát mấy hôm. Băng Tâm được trời phú cho giọng ca trong trẻo, cao vút, âm thanh lúc bổng lúc trầm như tiếng hót chim họa mi ru hồn người nghe vào cõi mộng thần tiên. Bất ngờ, cô đào Bích Nga vì hờn ghen Thanh Bình lăng nhăng, bay bướm nên giận dỗi bỏ về. Trong lúc ông bầu sáu Trọng đau đầu chưa tìm ra cách giải quyết, thì anh Giỏi nhanh trí giới thiệu Băng Tâm với ông bầu sáu Trọng, tuy cô mù nhưng lại ca hay, gương mặt sáng sân khấu chắc chắn sẽ thu hút khán giả.

 

Anh Giỏi đến nhà thuyết phục Băng Tâm bước lên sân khấu, lúc đầu Băng Tâm còn xót xa ngỡ anh Giỏi bỡn cợt mình, nhưng nghe những lời chân thành Băng Tâm vững lòng đứng dưới ánh đèn màu sân khấu. Đêm đó cô diễn trích đoạn “Lý Thần Phi ở trong lò gạch” cùng với kép Thanh Bình, bà con trong làng ai cũng khen lấy khen để. Phía dưới sân khấu, ở một góc tối lại có một chàng trai nét mặt mang nhiều tâm sự - người ấy chính là Nhơn chàng trai chân chất, thật thà. Anh và Băng Tâm từ nhỏ lớn lên bên nhau, thương Băng Tâm sớm chịu mồ côi, lại gánh nhiều bất hạnh, Nhơn âm thầm làm đôi mắt, nâng đỡ từng bước Băng Tâm đi. Anh cứ nói nhớ cô, nhưng chẳng dám hỏi người có nhớ mình không? Anh cứ nói thương cô, thương hơn một chữ thương chỉ mong người mãi thương mình đủ bằng một chữ thương. Chỉ thế thôi, nhưng với Nhơn sao cũng xa xôi diệu vợi.

 

Và rồi càng xa hơn, khi Thanh Bình nhờ anh Giỏi về quê đưa Băng Tâm lên Sài Gòn trị mắt. Anh vui lắm chứ, vì người anh thương sắp tìm lại được ánh sáng, có thể tận mắt nhìn thế giới xung quanh. Nhưng sao lòng Nhơn vô thức nặng trĩu, vô thức buồn đến thế.

 

“Em đi rồi có nghĩa là xa xôi

Tôi ngóng chờ cũng chỉ là chờ thôi”

 

Băng Tâm đã đi khuất từ lâu, Nhơn vẫn đứng đó dõi mắt trông theo cho đến khi sương lam bắt đầu điểm trắng, ánh chiều rơi mờ nhạt bóng con đò.

 

Rồi Băng Tâm cũng được sáng mắt. Ngày xưa nét đẹp của cô làm say đắm lòng người, ngày nay thêm đôi mắt rạng ngời như biết nói càng hút hồn người đối diện. Ông Sang – cậu của Thanh Bình đã hơn nửa đời vẫn sống cô đơn, từ ngày Băng Tâm lên ở nhà ông để chữa mắt, tháng lại ngày qua ông đem lòng yêu mến Băng Tâm, ông thố lộ lòng mình muốn cưới Băng Tâm làm vợ.

 

Phải chăng vương mang số kiếp con tằm, nguyền đem tơ trả ơn đời ngàn sau. Băng Tâm từ chối làm vợ ông Sang để trở thành vợ nhỏ của ông bầu sáu Trọng. Chỉ một lần đứng dưới ánh đèn màu sân khấu, Băng Tâm đã bị cuốn hút, đã say mê. Nhờ sự dìu dắt của ông bầu sáu Trọng cộng sự thông minh trời phú Băng Tâm nhanh chóng trở thành cô đào nổi tiếng, được đông đảo khán giả ái mộ.

 

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái đã hơn hai năm trường Băng Tâm chưa một lần về thăm quê. Vì quá nhớ thương, lo lắng không biết Băng Tâm sống như thế nào giữa chốn phồn hoa đầy cạm bẫy bà Năm Thiệt – dì của Băng Tâm nhờ Nhơn đem thư lên Sài Gòn trao cho cô.

 

Từ ngày xa Băng Tâm, nói bao nhiêu nhớ thương liền có bấy nhiêu thương nhớ. Theo năm tháng nỗi nhớ chất chồng nỗi nhớ đè nặng trái tim Nhơn. Nhờ anh Giỏi, Nhơn mới gặp được Băng Tâm, nhờ anh Giỏi mà Nhơn cũng nghe tim mình xót đau, bồi hồi một khoảng trống chơi vơi, khi biết Băng Tâm sắp trở thành vợ của ông bầu. Bất ngờ gặp Nhơn, Băng Tâm mừng rơi nước mắt, những giọt nước mắt ai hoài. Cô như con sâu vừa lột xác hóa bướm, cứ mải lo bay lượn giữa vùng trời đầy hoa thơm cỏ lạ quên cả lối quay về. Đêm đêm với những vai tuồng tình tự đau thương cô đã làm bao khán giả ngậm ngùi rơi lệ giờ đây những giọt lệ rơi làm vui cho thiên hạ đã hóa ra những giọt lệ khóc thương mình. Cho đến giây phút này, Băng Tâm mới cảm nhận được Nhơn tha thiết yêu mình, giá như một lần cô chịu nhìn vào đôi mắt của anh, cô sẽ biết anh yêu cô nhiều như thế nào, chỉ tiếc khi ấy Băng Tâm chưa sáng mắt, giờ thì lỡ nợ lỡ duyên Nhơn chỉ đành ôm về mình mối tình một hướng.

 

Tuy Băng Tâm đã trở thành vợ ông bầu sáu Trọng, nhưng anh kép Thanh Bình vẫn dùng lời ngọt ngào quyến dụ. Băng Tâm đã nói rõ suy nghĩ của mình, Thanh Bình không cam tâm, toan dùng sức mạnh với Băng Tâm. Thì cô đào Bích Nga đến đánh ghen may mà có Nhơn – anh vẫn âm thầm đi theo Băng Tâm chưa chịu về quê, đứng ra ngăn cản. Thanh Bình cố dẫn Băng Tâm thoát thân, riêng Nhơn bị đánh đến gãy chân.

 

Băng Tâm nhan sắc vẫn mặn mà, nếu không muốn nói cô càng ngày càng xinh đẹp, nhưng đối với ông bầu sáu Trọng thì hoa đã tàn, nhụy rữa hương phai, bên cạnh ông còn vô vàn cô đào xinh đẹp đang tự nguyện sa vào vòng tay ông để đổi về cho mình những vai diễn. Biết rõ lòng người đen bạc thì đã quá muộn màng. Băng Tâm bỗng nhớ nhà, nhớ quê, nhớ dì Năm Thiệt, nhớ bé Hoa, nhớ bến nước, con đò, nhớ hồ sen và nhất là nhớ Nhơn – người con trai yêu thương cô thật lòng lại bị cô bỏ quên giữa vòng xoáy cuộc đời.

 

Băng Tâm tìm về quê xưa, mỗi bước chân trên con đê quen thuộc sao lòng nặng trĩu. Dì Năm Thiệt đã mất không kịp chờ đợi đứa cháu quay về. Sau khi lo cho dì Năm mồ yên mả đẹp thì Nhơn cũng lặng lẽ bỏ đi không ai biết. Băng Tâm đã về rồi, đã quay về rồi cảnh cũ còn đây mà người thân yêu thì đã nằm yên dưới mộ, kẻ thì biền biệt chốn phương trời. Nước mắt hối hận, không ngừng rơi, nhưng có rơi thế nào cũng không xoa dịu nỗi đau trong lòng Băng Tâm đang gánh lấy, cô đang tự trách, tự dằn vặt lương tâm chính mình.

 

Tình cờ Băng Tâm gặp lại Nhơn, lần nữa nước mắt lại trào tuôn. Ngày cô rời xa làng quê anh vẫn một mình, nay trở lại anh vẫn còn cô độc. Dường như đã thật lòng yêu mến một người sâu đậm, ta cho đi tất cả mà không cần nhận lại. Nhơn yêu Băng Tâm như thế đó, yêu đến không phân biệt được bản thân là yếu đuối hay mạnh mẽ, là mù quáng hay kiên trì, là cố gắng hay cố chấp. Rồi Băng Tâm lại ra đi, cô hẹn một ngày không xa sẽ quay trở lại cùng anh sống những ngày tháng của kỷ niệm. Nhơn sẽ chờ, anh sẽ mãi đứng nơi đây chờ đợi, anh tin rồi Băng Tâm sẽ về.

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...