Một Giấc Nam Kha
Thể loại: Tuồng Cổ
Nguồn: Cải lương việt nam
Diễn viên:
- Tài Linh: Bảo Hoa
- Vũ Linh: Trần Tú
- Kim Tử Long: Ngô Thường
- Chí Linh: Bảo Anh
- .........................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Đến khi Trần Tú thấu hiểu nỗi đau đời người như giấc nam kha thì tất cả đã quá muộn màng. Suốt năm năm trường, Trần Tú khoác lên mình chiếc áo thương nhân để che đậy việc làm xấu xa, tàn bạo. Vì muốn vợ, con có cuộc sống giàu sang nên Trần Tú đã làm thảo khấu lục lâm. Trần Tú muốn dùng số tiền bất chính để tạo hạnh phúc gia đình, nhưng có ngờ đâu hạnh phúc đã vỡ khi đang tạo dựng.
Sau một chuyến đi cướp về, Trần Tú đã phát hiện một sự thật phũ phàng. Năm năm ông đi cướp của người cũng chính là năm năm ông bị người cướp. Người ấy chính là Ngô Thường – cũng là một tên cướp khét tiếng, Phàn Thư đã phản bội Trần Tú qua lại với Ngô Thường, ngay cả hai đứa con Bảo Hoa, Bảo Anh cũng không phải là con của Trần Tú. So về võ công Ngô Thường không là đối thủ của Trần Tú, nhưng lòng ông đã chán nản thói đời đen bạc, tay của ông không muốn nhuốm thêm máu nên tha Ngô Thường tùy ý dẫn Phàn Thư cùng hai đứa con đi.
Nhưng Bảo Hoa, Bảo Anh đã được lão bộc trung thành dẫn đi biệt dạng. Vì cuộc sống khó khăn, lão bộc cắn răng đem Bảo Hoa cho viên ngoại nhà họ Lý. Mười mấy năm trôi qua, Bảo Hoa sống trong cảnh chăn êm nệm ấm, được vợ chồng Lý viên ngoại hết lòng yêu thương, xem như châu ngọc. Bảo Hoa càng lớn, càng xinh đẹp. Nàng là mơ ước của tất cả các chàng trai. Bảo Hoa là người con chí hiếu, từ khi mẹ không may vắn số, thương cha cảnh gà trống nuôi con, nàng không muốn lập gia đình, bỏ mình cha đơn độc.
Mười chín xuân đầy ắp mộng mơ, trái tim Bảo Hoa cũng không khỏi xao xuyến, rung động trước công tử Lương Thao cũng chính là người mà Lý viên ngoại chọn làm rể đông sàng. Lương Thao từ nhỏ đã quen sống cảnh ăn trên ngồi trước, tính tình cũng không được tốt cho lắm, nhưng với Bảo Hoa là nhất mực chung tình.
Lúc này, anh Thắc Mắc – nô bộc trong Lý gia trang, thấy có chàng thanh niên trẻ tuổi ngất xỉu, vì lòng nhân, anh đã tự ý đem chàng về. Chàng trai ấy là Bảo Anh theo lời trăn trối của cha, chàng đã phiêu bạt khắp nơi mong tìm lại đứa em thất lạc.
Bất ngờ, tướng cướp Ngô Thường “ghé thăm” Lý gia trang. Trước cướp của, sau cướp sắc. Ngô Thường cho bắt Lý viên ngoại, Bảo Hoa về sơn trại. Lương Thao không thể khoanh tay nhìn cả nhà người thương gặp nạn, một mình chàng “tả xung hữu đột”, nhưng sức yếu thế cô Lương Thao đã bị thuộc hạ Ngô Thường giết chết.
Một chén cơm cũng là tình là nghĩa mà Lý gia trang đã giúp đỡ Bảo Anh. Chàng cũng giao đấu cùng tướng cướp Ngô Thường. Thêm một chàng trai lại rơi gươm, Bảo Anh bị Ngô Thường đâm trọng thương. Cảm chút khí khái trang nam tử, Ngô Thường mang Bảo Anh về sơn trại điều trị.
Về đến sơn trại, Ngô Thường cho đòi Lý viện ngoại gặp mặt, nếu muốn yên thân thì gả Bảo Hoa cho hắn, ngược lại cãi lời, Lý viên ngoại sẽ chết, mà Bảo Hoa cũng sẽ không bảo toàn được trinh tiết. Bảo Hoa là đứa con chí hiếu, sao làm ngơ nhìn cha bị giết, nhưng làm vợ tên tướng cướp tàn bạo đáng tuổi cha sao mà cay đắng quá. Thôi thì:
“Kể như con đã chết rồi
Từ khi mở mắt chào đời cha ơi
Kiếp người như bóng mây trôi
Thôi thì phó mặc cuộc đời đẩy đưa”
Bảo Hoa chọn hy sinh đem tuổi thanh xuân vùi xuống bùn lầy. Phàn Thư biết chuyện Ngô Thường muốn cưới cô gái trẻ làm vợ, lòng ghen tức dâng trào. “Khi người đàn bà đánh rơi tình thương, thì cũng không muốn tình thương ấy rơi vào tay ai hết. Kẻ nào lượm được tình thương đó tức là thù địch của họ”. Và đây cũng không phải là lần đầu bà ra tay với những cô gái mà bà cho là tình địch.
Phàn Thư ép Bảo Hoa uống độc dược. Đời người con gái ai không mơ cho mình một bạch mã hoàng tử, có mấy ai muốn nằm trong vòng tay của kẻ cướp. Đành thôi một kiếp hoa rơi, Bảo Hoa chọn cho mình cái chết. Nhờ xâu hồng ngọc bảo trên cổ, Phàn Thư mới nhận ra Bảo Hoa chính là Ngô Bảo Hoa là đứa con gái thất lạc của mình. Nhưng biết rồi thì sao, đã quá muộn rồi, chính tay bà đã giết chết con gái của mình. Một tiếng “mẹ ơi” trước khi chết của Bảo Hoa như ngàn vạn mũi tên xuyên qua lồng ngực Phàn Thư. Ngô Thường trở về, nhìn thấy người con gái trẻ đẹp mà ông ta đang say đắm nằm trên vũng máu, oán khí dâng tràn định giết chết Phàn Thư, nhưng tay liền run rẩy khi Phàn Thư cho biết Bảo Hoa chính là đứa bé bị bắt năm nào.
Bảo Anh tỉnh dậy liền đến tìm Ngô Thường đòi thả Lý viên ngoại cùng Bảo Hoa. Trong lúc đang đau khổ vì mất đứa con gái, Ngô Thường trút mọi tức giận lên Bảo Anh. Lần nữa so kiếm, Ngô Thường vẫn thắng và lần này vết thương của Bảo Anh không cách gì cứu được nữa. Cũng nhờ xâu hồng ngọc bảo, Ngô Thường mới nhận ra Bảo Anh là con trai của mình.
Lại có người báo, Thái Sinh – thuộc hạ cũng là huynh đệ vào sinh ra tử mà Ngô Thường luôn tin tưởng, đã mở cửa kho lấy hết bạc vàng đồng thời giải cứu cho Lý viên ngoại. Chán ngán cảnh chém giết, cướp bóc, Thái Sinh muốn nương nhờ cửa Phật nhờ tiếng kệ lời kinh chuộc lại lỗi lầm xưa.
Nhân quả tuần hoàn, Ngô Thường đi cướp của người, để giờ cũng lại bị người cướp. Cả đời Ngô Thường, Phàn Thư luôn làm chuyện xấu, lương tâm đính đầy máu tươi. Để chính ngày hôm nay, họ phải dùng máu của hai đứa con để gột rửa tâm hồn đầy tội lỗi. Chỉ thương Bảo Anh cùng Bảo Hoa sanh nhầm ngôi sao xấu, đầu thai làm con của một tên tướng cướp tàn bạo, và có một bà mẹ không giữ tròn phụ đạo.
Cái giá phải trả cho những năm tháng tội ác là cái chết của Ngô Thường bên cửa Phật. Còn Phàn Thư thì trở nên điên loạn.
“Giấc nam kha khéo bất tình
Bừng con mắt dậy thấy mình tay không”
Người kể: ~3mtl~