Lưỡi Gươm Sám Hối
Thể loại: Tuồng Cổ
Diễn viên:
- Tài Linh: Vĩnh Kim Lang
- Vũ Linh: Vĩnh Thọ Long
- Thanh Tòng: Vĩnh Thái Sương
- Trường Sơn: Quang Kỳ
- ....................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Đất nước đang thái bình, hoan lạc âu ca dưới sự trị vì của vị vua nhân đức, thương dân như con. Ngoài là một vị vua tốt, ngài còn là một phu quân tốt, hết lòng hết dạ yêu thương chánh cung hoàng hậu. Vua Vĩnh Thái Sương lòng rất vui mừng nhìn cảnh quốc thái dân an, do quá tin tưởng nên mọi binh quyền vua Thái Sương đều trao cho tể tướng Quang Kỳ.
Nào ngờ phong vũ bất kỳ, binh quyền nắm trong tay lòng người thay đổi, chiếc ghế tể tướng Quang Kỳ ngồi cảm thấy không còn thoải mái nữa. Quang Kỳ lôi kéo các quan trọng thần về phía mình, đã đến lúc thay triều đổi vị. Vua Vĩnh Thái Sương vẫn như còn ngủ trong mơ, nơi hậu cung vẫn vui say ca hát bên hoàng hậu Mộng Liên Hoa.
Phần thắng đã nắm chắc trong tay, Quang Kỳ chẳng còn gì phải kiêng dè, trước ép sau buộc vua Vĩnh Thái Sương châu phê chiếu thoái vị nhường ngôi. Vua Vĩnh Thái Sương như sực tỉnh, tức cho mình đã quá tin vào tên loạn thần. “Anh hùng tử, khí hùng nào tử” vua Vĩnh Thái Sương thà chết không trao ấn quyền, Quang Kỳ liền đem Thái tử tuổi còn thơ dại ra làm áp lực bức ép Vĩnh Thái Sương. Không còn sự lựa chọn Vĩnh Thái Sương đành hạ bút ngọc phê chiếu. Lúc này bỗng xuất hiện một toán hắc y nhân cứu Vĩnh Thái Sương thoát khỏi hoàng cung.
Ngôi báu đã chiếm, Quang Kỳ định “trảm thảo trừ căn” giết chết thái tử. Hoàng hậu Mộng Liên Hoa hết lời khẩn cầu cùng ngự sử Lã Phi Thanh ra sức can ngăn. Quang Kỳ mới tha cho Thái tử con đường sống. Mặt khác, Quang Kỳ say đắm nhan sắc hoàng hậu Mộng Liên Hoa, ép bà phải tiếp nối tình duyên với hắn.
Lã Phi Thanh là bậc trung thần, nhưng một mình ông không thể nào chống vạn hùng binh, đành nhẫn nhục phụ trọng khom lưng cúi đầu trước tên phản thần, chờ thời cơ lật ngược thế cờ. Chính Lã Phi Thanh đã khuyên hoàng hậu Mộng Liên Hoa nén đau, lấy nhục làm vinh, chấp thuận tình duyên cùng Quang Kỳ, chờ ngày Thái tử lớn khôn đủ sức cầm gươm giết kẻ thù. Hơn nữa, hiện nay hoàng hậu Mộng Hoa Liên đang mang trong mình cốt nhục của vua Thái Sương, vì hai con hoàng hậu Mộng Liên Hoa đành bóp nát tim mình.
Mười tám năm sau.
Vua Vĩnh Thái Sương giờ trở thành đạo sư đang ẩn mình ở cổ tự Linh Nam. Quan triều đình đang trên đường giải tội phạm về kinh thành, đến cổ tự Linh Nam thì trời đã tối, nên xin tá túc. Vua Vĩnh Thái Sương, vui lòng sắp xếp chỗ ở mà còn tiếp đãi nồng hậu mời rượu quan lính. Không phòng bị, nên tất cả đều trúng độc. Vua Vĩnh Thái Sương tháo gông xiềng cho ngự đệ Vĩnh Thái Lộc. Huynh đệ gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Vĩnh Thái Lộc báo tin hoàng hậu Mộng Liên Hoa đã ngã vào vòng tay tên loạn thần Quang Kỳ. Thù mất nước, thù mất vợ Vĩnh Thái Sương quyết đột nhập vào cung trước hỏi tội hoàng hậu Mộng Liên Hoa, sau cùng Quang Kỳ nợ máu trả máu.
Vua Vĩnh Thái Sương hận hoàng hậu Mộng Liên Hoa bao nhiêu, thì khi nghe được nỗi khổ đau, tủi nhục mà hoàng hậu phải gánh chịu suốt mười tám năm trời, Vĩnh Thái Sương lại càng thương hoàng hậu hơn. Lúc này Quang Kỳ về hậu cung, liền gặp Vĩnh Thái Sương. Mười tám năm trước vua Vĩnh Thái Sương đã từng rơi gươm, mười tám năm sau Quang Kỳ vẫn là người chiến thắng. Hoàng hậu Mộng Liên Hoa ngất xỉu khi nhìn vua Vĩnh Thái Sương trọng thương, Quang Kỳ sơ tâm lo cho hoàng hậu Mộng Liên Hoa nên bị vua Vĩnh Thái Sương chém lén, cả hai đều trọng thương rất nặng.
Nghe hậu cung có biến, thái tử Vĩnh Thọ Long, công chúa Vĩnh Kim Lang nhanh chóng có mặt. Nhìn phụ hoàng Quang Kỳ đang nằm trên vũng máu, thái tử Vĩnh Thọ Long máu hận sôi trào, liền rút gươm đâm vua Vĩnh Thái Sương – người mà chàng cho là kẻ thù đã ra tay sát hại phụ hoàng Quang Kỳ. Bức màn bí mật năm xưa, đã đến lúc phải được vén lên, ngự sử Lã Phi Thanh (giờ đây là sư phụ của Vĩnh Thọ Long, Vĩnh Kim Lang) tường thuật cặn kẽ chuyện năm xưa. Vĩnh Thọ Long, Vĩnh Kim Lang nghe như đất trời đảo lộn, dù có chính miệng Lã Phi Thanh nói, hai huynh muội cũng chẳng chịu tin, vì mười tám năm qua cả hai chỉ biết Quang Kỳ là thân phụ. Trong phút chốc, mọi chuyện lại đổi thay khôn lường, nó đã vượt xa trí tưởng tượng của Thọ Long và Kim Lang.
Không thể nào tin được, vì câu chuyện Lã Phi Thanh kể quá phi lý, quá phi lý Thọ Long, Kim Lang không tiếc lời mắng chửi “kẻ sát nhân”, hai huynh muội lần nữa toan hạ gươm kết thúc mạng kẻ thù không đội trời chung. Có lẽ khi gần bước đến cánh cửa tử thần, lương tri đã ngủ vùi từ lâu của Quang Kỳ bỗng bừng thức tỉnh. Một lần nữa, chính Quang Kỳ đã xác nhận kẻ nằm kia mới chính là cha ruột của Thọ Long, Kim Lang. Lời nói sau cùng, Quang Kỳ mong vua Vĩnh Thái Sương tha tội đã gây.
Vĩnh Thọ Long, Vĩnh Kim Lang như người đi đêm rơi xuống vực sâu vạn trượng, thịt nát xương tan đến linh hồn cũng không còn toàn vẹn. Sự thật là đâu, người là cha giờ không phải là cha, kẻ thù giết cha lại là cha. Đến khi hai huynh muội quỳ bên vua Thái Sương, nức nở, nghẹn ngào gọi một tiếng cha thì cũng là lúc vua Thái Sương trút hơi tàn.
Trong một lúc mà biến cố đến dập dồn vừa nhận cha thì cũng là lúc âm dương cách biệt, kẻ mà hai huynh muội tôn kính lại chính là tên loạn thần tặc tử, mẫu hoàng thì nhập cung không màng thế sự.
Vĩnh Thọ Long, Vĩnh Kim Lang như hai chú chim non đang bay giữa trời đầy giông bão. Nhưng Vĩnh Kim Lang tuy nữ nhi vẫn mạnh mẽ đương đầu với sự thật, với nỗi đau. Còn Vĩnh Thọ Long thì lại đánh mất lý trí, để cho thù hận che mờ cả lương tâm. Vĩnh Thọ Long có cảm tưởng thiên hạ đều có thù với chàng, chỉ có máu và thây phơi mới khiến Vĩnh Thọ Long thỏa lòng căm tức. Vĩnh Thọ Long muốn Quang Kim Huệ phải gánh lấy ô nhục như mẹ chàng đã từng chịu. Vĩnh Kim Lang nghe như sét đánh ngang mày, lòng như lửa đốt, nàng hết lời cầu xin Vĩnh Thọ Long bình tâm tĩnh trí, dù khác cha Kim Huệ cũng do mẹ sanh ra.
Lửa thù hận đã thiêu đốt đạo lý luân thường, Vĩnh Thọ Long vẫn một mực làm theo ý mình. Vĩnh Kim Lang không khuyên được Thọ Long, nàng nhanh trí đi cầu cứu mẹ, mong còn kịp cứu Thọ Long thoát cảnh rơi xuống địa ngục. Hoàng hậu Mộng Liên Hoa chán ngán chuyện tranh quyền đoạt vị, oan oan tương báo, bà viết một lá huyết thư trao cho Vĩnh Kim Lang mong Thọ Long sẽ tỉnh ngộ.
Nói là làm, Vĩnh Thọ Long đến cung của Kim Huệ giở trò đồi bại, mặc cho Kim Huệ hết lời van xin thống thiết, nhưng có ai dám chống lệnh trời vào cứu Kim Huệ đáng thương. Nhận được thư của hoàng mẫu, Vĩnh Kim Lang tức tốc chạy tìm Vĩnh Thọ Long, quăng thư qua khe cửa.
Thọ Long như bừng tỉnh, chàng bàng hoàng không biết mình còn là con người hay đã trở thành ác thú, lại có thể làm ra chuyện thương luân bại lý, là anh mà toan cưỡng bức em mình. Vĩnh Thọ Long rời bỏ hoàng cung đi tìm Hoàng mẫu. Vĩnh Thọ Long tìm đến chùa mà hoàng hậu Mộng Liên Hoa đang tu hành, chàng nói lời ăn năn sám hối, tạ lỗi cùng mẹ hiền, rồi một gươm kết thúc đời oan nghiệt trước cửa thiền môn.
Chỉ tội cho công chúa Vĩnh Kim Lang, tuổi còn thơ mà gặp nhiều bão tố. Nàng đã mất cha, mẹ thì bỏ đi, ngay cả Vĩnh Thọ Long người thân yêu duy nhất giờ cũng lang bạt chốn nào còn sống hay đã chết. Những vết thương lòng này sẽ lành theo thời gian, hay sẽ trở thành sẹo hằn sâu trái tim bé nhỏ của công chúa Vĩnh Kim Lang?
Người kể: ~3mtl~