Lửa Tình Đã Tắt
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Cải Lương Miền Nam
Diễn viên:
- Tài Linh: Thuý Ngọc
- Vũ Linh: Châu
- Vân Hà: Thuý Quyên
- Thoại Mỹ: Thuỳ Vân
- .....................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Có một tình yêu mang tên...... tổn thương!
Châu và Ngọc yêu nhau, tình yêu đang thắm nồng, thì bất ngờ Ngọc đòi chia tay mà không một lý do. Châu có nài nỉ, có gặng hỏi như thế nào Ngọc cũng không chịu nói. Quá tức giận, Châu về cưới Thùy Vân.
Thật ra, trước khi gặp Ngọc, Châu đã làm lễ hỏi với Thùy Vân. Anh không yêu Thùy Vân, nhưng lúc ấy, dù Thùy Vân hay một ai khác đối với anh cũng vậy. Đến khi anh gặp Ngọc, bắt đầu hiểu thế nào là rung động của con tim, bắt đầu biết nhớ, biết thương, biết chờ, biết đợi.
Anh yêu Ngọc thật lòng. Chỉ là:
Gặp đúng người.
…………….. Nhưng sai thời điểm.
Thùy Vân biết chuyện, âm thầm đến tìm Ngọc, lợi dụng bức ảnh hai người làm lễ hỏi, bảo rằng lễ cưới. Rõ ràng tấm hình không có tý nhiệt độ nào nhưng khi Ngọc cầm thì nó như hòn lửa bỏng rát cả tay cô. Ngỡ Châu đã có vợ mà còn lừa gạt tình cảm của mình, và không muốn làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc người khác nên Ngọc ôm đau khổ riêng mình, nói lời ly biệt.
Một tháng sau ngày cưới, Châu tình cờ gặp Quyên – em gái Ngọc. Cho rằng Châu là kẻ sở khanh đi lừa gạt tình yêu, cô đã không tiếc lời mắng Châu một trận. Những gì Quyên nói khiến Châu trở nên hồ đồ ngỡ đất bằng dậy sóng.
Anh quyết tìm Ngọc, hỏi cho ra lẽ. Lúc ấy, Châu mới biết mình mắc sai lầm. Nhưng ván đã đóng thuyền, giờ anh đâu còn là của riêng Ngọc nữa. Nhìn người yêu héo mòn trong nhớ thương, tim Châu tan nát. Nghịch cảnh này chính anh tạo ra.
Ngọc – một cô gái hiền dịu, thuần khiết với trái tim trong sáng, cô không nghĩ đến bản thân mình mà cứ lo cho hạnh phúc của người khác. Dù yêu Châu tha thiết, cho dù Châu chính là linh hồn, là lẽ sống của đời cô, nhưng cô cương quyết xua đuổi, đẩy Châu về với gia đình. Nhìn theo bóng lưng dần xa của Châu, mà Ngọc ngỡ rằng sinh mệnh của cô đang dần dần lìa xa mình.
Dẫu có cưỡng từ đoạt lý thì Châu vẫn là người có lỗi. Anh đã làm dang dở cuộc đời hai người con gái yêu anh. Đối với Thùy Vân anh chẳng trọn thủy chung, với Ngọc anh là người phụ bạc.
“Yêu thế nào mới được bền lâu, cảm giác đau lòng là nỗi buồn không có anh bên cạnh.”
Chọn con đường chia tay với Châu, chẳng khác nào Ngọc tự đào hố chôn mình, khi tình đã trao quá sâu đậm, cô yêu anh hơn chính bản thân mình. Nhưng cái cô đổi lại chỉ là hai chữ “lừa dối”. Còn đâu nữa cô bé Ngọc với đôi mắt tròn xoe, hai má bầu dễ thương, đôi môi tươi thắm, giờ chỉ còn gương mặt tiều tụy, hốc hác, đôi môi khô héo, tắt hẳn nụ cười.
Đột nhiên Thúy Quyên hớt hải chạy đến tìm Châu, trong giờ phút này ngoài Châu ra, Quyên cũng không biết phải tìm ai giúp đỡ, Ngọc bệnh nặng phải nhập viện. Châu nghe như sét đánh bên tai, vội vã đi cùng Quyên. Nhìn người yêu thở từng hơi thở mỏng manh, nằm mê man trên giường bệnh một nỗi đau không tên xông thẳng vào tim Châu.
Anh đâu phụ tình nhưng lại đóng vai tình phụ!
Không hiểu khi giờ đây đã rõ ràng mọi chuyện, sao Châu chẳng thể đưa ra một quyết định nào. Ngọc ngăn cản, muốn lánh xa tình anh, vì cô ấy quá thuần khiết, quá lương thiện. Nhưng không có nghĩa là Ngọc không biết ghen, biết tủi. Anh thì đêm đêm nằm bên cạnh cô vợ xinh đẹp, còn cô vì nhớ thương anh mà khóc thầm lặng lẽ từng đêm, đến nỗi thân thể ngày càng hao mòn.
Hôn nhân không bắt nguồn từ tình yêu thì chỉ có sự đau khổ, dằn vặt. Cảnh đồng sàng dị mộng, mấy ai có thể chịu đựng nổi. Khi xác của Châu thì về nhà, mà linh hồn thì quẩn quanh bên Ngọc.
Không thể mãi thế này, Thùy Vân tìm Ngọc, chỉ để giãi bày, để xin lỗi, nhìn Ngọc như thế này, Thùy Vân vô cùng ăn năn, ray rứt. Thùy Vân muốn trả lại tình yêu, một lần nữa Ngọc lại đóng vai người cao cả.
Sức khỏe vốn ngày càng yếu, thêm tâm bệnh kéo dài.........
Ngọc thổ huyết.
Khi Châu và Quyên đến bệnh viện, thì Ngọc đã ra đi mãi mãi, những giọt nước mắt sầu đau vẫn còn đọng trên khóe mi của người con gái vắn số. Trước khi chết, Ngọc để lại lá thư tránh sự hiểu lầm cho Thùy Vân.
Thúy Ngọc ơi là Thúy Ngọc, giá như cô có thể ích kỷ một chút, nghĩ cho bản thân mình nhiều một chút, can đảm dành lấy tình yêu vốn thuộc về mình. Thì đã không có cảnh kẻ dương gian khóc người âm cảnh.
Châu khóc, những giọt nước mắt đàn ông nặng nề rơi xuống. Anh khóc như đứa trẻ đánh mất đi món đồ mà nó yêu nhất, và biết rằng mãi mãi cũng không thể tìm về. Biết là Châu đau khổ, đau đến tận cùng, nỗi đau này sẽ chẳng ai hiểu cho anh. Ngọc chết rồi, trái tim anh cũng lịm chết, vì tim anh sớm đã nằm trong tim Ngọc, cùng hòa chung một nhịp yêu thương. Nhưng cục diện bế tắc ngày hôm nay, không trách anh, mắng anh thì biết đổ lỗi ai đây? Nếu anh đừng vì một phút nông nổi đưa ra quyết định sai lầm, thì hàng loạt những sai lầm kế tiếp đã không tiếp diễn.
“Nỗi đau có thể diễn tả được không phải là nỗi đau thực sự.
Anh sẽ mãi mãi không biết được em yêu anh biết nhường nào.
Em cũng không biết.
Cả hai ta làm tổn thương lẫn nhau, nhưng chưa bao giờ từ bỏ nhau”
Rồi đây bên nấm mồ của cô gái trẻ, sẽ có chàng trai ngày ngày bên cạnh khóc thương. Anh sẽ kể cho cô nghe từng kỷ niệm ngày đầu gặp gỡ, những lúc cô dỗi hờn, anh dỗ dành cô ra sao. Anh sẽ kể cho cô nghe nỗi nhớ trong những ngày dài không có cô bên cạnh….. và sẽ còn nhiều lắm nhiều lắm vì chuyện tình của họ sẽ không bao giờ có dấu chấm hết. Nó đã và vẫn đang tiếp nối theo cách của riêng nó.
Người kể: ~3mtl~