Khúc Nhạc Tương Phùng
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Cải Lương TV
Diễn viên:
- Tài Linh – Bà Năm
- Vũ Linh – Ông Chương
- Kim Tiểu Long – Minh (con ông Chương)
- Thoại Mỹ - Loan (con Ông Tư và bà Mười Lợi)
- Diệp Lang – Ông Tư
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Thực ra ngày xưa bà Năm vì cha mắc nợ nên ép mình gả cho người khác để có tiền trả nợ cho cha. Nhưng lúc đó bà Năm đang mang thai hai tháng, nên chồng bà không chấp nhận đã đuổi bà ra khỏi nhà và đã bắt cóc đứa con đem vào cô nhi viện.
Ông Tư thấy thương cho hoàn cảnh thêm vào việc bà Lợi không nhìn nhận đứa con gái nên ông Tư đem đứa con ruột (Loan) cho bà Năm nuôi dưỡng.
Lớn lên thì Loan cũng theo nghiệp cầm ca và được Minh đem lòng yêu thương, ông Chương sợ con bị gạt nên tìm đến nhà Loan và gặp lại người xưa. Khi biết được sự thật năm xưa, haizzz thực ra ông cũng còn thương bà lém, ngoài mặt thì trách móc chút thui.
Loan thiếu nợ bà Lợi nên bị bọn giang hồ đến đòi nợ, thấy ông Chương giàu có họ bắt luôn cả hai, Minh đã báo công an đến giải cứu kịp thời. Ông Chương kể cho Loan nghe ông là cha ruột. Loan đau khổ về mối tình anh em cùng cha khác mẹ với Minh nên bỏ đi.
Sau đó hiểu lầm cũng được giải tỏa và Loan quay về, theo lời khuyên của bà Năm thì Loan và ông Tư tha thứ cho bà Lợi, cả gia đình nhận lại nhau. Kẻ cầm đầu bọn giang hồ (Hằng) đến xin cám ơn vì được ông Chương bảo lãnh, nhưng nhờ sợi dây chuyền của chồng bà Năm để lại mà bà Năm nhận ra Hằng chính là con ruột của bà.
Cứ nghĩ sẽ có một kết cuộc đoàn viên, nhưng đúng là chắc cô Tài luôn ấn tượng với khán giả trong vai đào thương nên tác giả lại đưa vào một cái kết buồn nhưng nhẹ nhàng đi vào lòng người với cảnh diễn người mẹ chải tóc và hát cho con gái nghe lần sau cuối “Khúc nhạc tương phùng”. Xem cảnh này bao nhiêu lần là khóc bấy nhiêu lần, sao cô diễn những vai người mẹ hay đến thế????
“Hãy…. Vui trong mộng đẹp… cho người nghệ nhân… quên xót xa, nửa mảnh trăng tà… dạ khúc vẫn đậm đà, đời dù phụ ta… tơ đã vương, phấn hương phai nhạt nhưng lòng không phôi phai sắt son…
Cung đàn ai rao… khúc biệt ly tình, ngón tay nhỏ lệ… điệu buồn tơ gieo… ta tiễn nhau. Mình ơi.”
(Nghe mà nhói đau……………………..)
Người kể: ~skythanh83~