Không Bán Tình Em
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Cải Lương Việt Nam
Diễn viên:
- Tài Linh: Nhạn
- Vũ Linh: Út cà lăm
- Bảo Quốc: chú Sáu
- Diệp Lang: chú Tám
- ................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
“Ai thương tình xin mua giùm cho em
Rau nhút xanh, rau nhút tươi ngọt ngào
Càng thắm hương tình, rau nhút cùng mắm kho
Người bán rau xanh, rau thắm tươi đồng nội
Rau mang tình quê hương, rau mang tình của em.”
Câu hát cùng tiếng rao bình dị nhưng ngọt ngào như làm dịu hẳn đi cái nắng gắt của buổi trưa hè ở một làng quê nhỏ bé. Cũng bình dị và ngọt ngào như tiếng rao ấy, cô gái tên Nhạn với vóc người nhỏ nhắn đã làm anh Út Cà Lăm đem lòng thầm thương trộm nhớ bấy lâu nay. Một hôm, anh nảy ra ý định kiếm cớ làm quen bằng cách xúi chú Sáu giả ma trâu nhát cô. Trời xui đất khiến làm sao cũng cùng lúc đó, chị Hai Bèo (người cùng làng nay đang ở Sài Gòn làm ăn) và Nhạn đi ngang. Hai Bèo thấy hoàn cảnh khó khăn của Nhạn, phải nuôi cha già bị lòa đôi mắt không tiền chạy chữa nên rủ cô lên Sài Gòn phụ việc để kiếm thêm tiền chữa trị cho cha. Núp trong miếu chuẩn bị giả ma trâu nhát Nhạn, anh Út và chú Sáu đã tình cờ nghe được toàn bộ câu chuyện. Anh lo sốt vó vì Nhạn đi, anh sẽ mất hết cơ hội. Thêm sau đó biết Hai Bèo chuyên dụ gái quê lên Sài Gòn nên anh Út, chú Sáu, dưới sự hướng dẫn của Hải (một người bạn cùng quê), quyết tâm khăn gói đi theo để tìm cách kéo Nhạn ra khỏi âm mưu của Hai Bèo.
Thì ra Hai Bèo định dụ dỗ lôi kéo Nhạn từ chân rửa chén phụ việc lên chân phục vụ karaoke ôm, rồi sau đó là bán luôn cả đời con gái của cô. Nhạn “được” Hai Bèo “tút” lại trong một chiếc áo đầm màu đỏ huyết dụ rất đẹp (mà Nhạn gọi là “cái quần một ống”), “luyện” cách đi đứng với đôi giày cao gót chót vót và “luyện” cho Nhạn luôn điệu nhảy twist rồi disco sành điệu. Nhưng khỏi nói thì ai cũng biết là cô gái quê quanh năm vui với thúng rau nhút có biết gì là nhảy đâu nên những bước nhún nhún, giựt giựt của cô rất dễ thương và có... “khí chất gái quê”.
Đúng lúc đó anh Út tìm đến. Anh ấp úng thổ lộ cho Nhạn biết “tôi ăn rau nhút nên ghiền” (lời tỏ tình dễ thương ghê) rồi rủ Nhạn cùng anh về quê. Trong lúc đó, chú Sáu bị dụ đấm bóp mát xa hết sạch tiền hai chú cháu mang theo để chuộc Nhạn ra khỏi tay Hai Bèo. May sao, Hải xuất hiện như một vị cứu tinh. Anh đã tìm hiểu sự thật và thuật lại cho Nhạn nghe về âm mưu của Hai Bèo. Thoát khỏi Hai Bèo, cả ba mừng rỡ dắt díu nhau về quê.
Rồi anh Út và Nhạn cũng nên duyên chồng vợ. Thế nhưng đám cưới diễn ra chỉ có bên đằng gái mà không có đằng trai vì mẹ anh Út không ưng nhà Nhạn nghèo. Nhưng vậy có sao, anh Út vì quá thương Nhạn nên bất chấp tất cả, dọn qua “ở rể” luôn. Anh lên chợ mua một bầy vịt con về thả, ước mơ xây một tổ ấm cùng với người anh thương. Đi đâu về anh cũng gọi “Út Vợ ơi, Út Chồng về rồi nè Út Vợ ơi" (thiệt là dễ thương, ngọt ngào bình dị gì đâu). Còn Nhạn thì hạnh phúc lắm chứ, nhưng đâu đó trong ánh mắt cô vẫn mang một nỗi buồn không tên. “Phải chi bên chồng chê em đen thì khi đi bán rau em mặc thêm áo tay dài, em che thêm khăn nón. Phải chi chê em vụng về, thì em sẽ ráng để cho canh ngọt cá ngon. Nhưng mà bên chồng cần cái giàu sang thì em sao có được…” Nhưng cũng may, anh Út tuy cà lăm vậy nhưng khi cần thì anh có thể giải thích rất rành mạch cho Nhạn hiểu. Đối với anh, “đầy đủ lắm rồi ân tình em đã cho anh”, “dù chưa có một ngày hai họ hòa vui, mừng cho ngày đám cưới, nhưng anh đây rất hãnh diện vì có một tình yêu trong sáng, đẹp nên thơ chưa có ai bằng.”
Vợ chồng Út - Nhạn hòa duyên mới chưa được bao lâu thì giông tố lại ập xuống. Vợ của Hải, từ lần gặp gỡ Nhạn ở chỗ của Hai Bèo đã hiểu lầm Hải phản bội mình và lén lút đi lại với Nhạn. Thêm phần bị Hai Bèo đổ dầu vào lửa bằng cách cho xem những tấm hình có cảnh thân mật giữa Hải và Nhạn nên cô đã tìm về tận quê tìm Nhạn. Trời xui đất khiến đúng lúc đó, Hải cũng có mặt ở đó vì anh muốn trao chút quà mừng đám cưới Nhạn và anh Út. Vợ Hải vốn đã nghi ngờ càng thêm tức giận, liền đưa những tấm hình đó ra khiến Nhạn thảng thốt không nói nên lời. Tại sao, ở đâu lại có những tấm hình vu khống trớ trêu này? Đúng lúc những tấm hình tung tóe trên mặt đất, anh Út vừa tới. Anh không dằn được cơn nóng giận. Sự hiểu lầm từ đó một lớn, anh Út bỏ đi. Ba Nhạn cũng hiểu lầm và đuổi cô ra khỏi nhà.
Nhưng nóng thì nóng, giận thì giận, đã thương rồi thì anh Út làm sao bỏ mặc Nhạn cho được. Anh nghĩ lại, càng thấy nhớ thấy thương nên đã đi tìm Nhạn khắp nơi. Tình cờ lang thang qua một công viên, anh được một người thợ chụp hình cho biết về kỹ thuật ghép hình. Như một tia sáng lóe lên trong đầu, anh biết mình đã hiểu lầm Nhạn bấy lâu nay.
Nếu anh Út thấy nhớ thấy thương Nhạn thì ba Nhạn cũng làm sao đành đoạn từ bỏ con gái. Ông đã cùng chú Sáu rong ruổi khắp nơi tìm cô. Trong khi đó, Nhạn cũng cảm thấy lạc lõng giữa dòng đời, muốn về nhà nhưng biết mọi người có chấp nhận và tha thứ không mặc dù cô biết cô bị oan nhưng không làm sao thanh minh được. May sao, đêm đó, sau khi anh Út giăng mùng cho chú Sáu và ba Nhạn ngủ ở một công viên, Nhạn cũng tình cờ ôm giỏ lát đến đó ngồi “gặm” bánh mì, buồn bã buông câu hát như một lời tâm sự.
“Em như cánh nhạn xa đàn. Đêm sương lạnh lẽo, mỏi mòn cánh bay. Ngẩn ngơ... giờ ở phương nào? Thân gái dặm trường biết phải về đâu?”
Câu hát vừa dứt thì anh Út nhận ra ngay bóng dáng người thương, người vợ hiền anh bao ngày nhung nhớ. Vợ chồng gặp lại, cả hai mừng mừng tủi tủi kể cho nhau nghe nỗi nhớ niềm thương sau bao ngày xa cách. Vừa lúc chú Sáu và ba Nhạn thức giấc, cả bốn người đều vui mừng, quyết định kéo nhau về quê luôn không cần chờ trời sáng.
Đùng cái Hai Bèo lại xuất hiện, dùng những tấm hình ghép để tống tiền gia đình Nhạn với giá cắt cổ. May sao, Hải đã kịp thời giải thích những tấm hình đó là hình ghép và dọa sẽ tung những tấm hình thật của Hai Bèo nếu bà ta không chịu buông tha cho Nhạn. Vợ của Hải cũng thôi không còn hiểu lầm anh nữa. Niềm vui hân hoan trở về cùng Nhạn và anh Út, một mối tình chân chất, dung dị như bó rau nhút nhưng nồng thắm, đậm đà không thua gì... nồi mắm kho.
Đây là một vở tuồng rất dễ thương của Song Linh. Cái tật cà lăm của anh Út lắm lúc làm người đứng cạnh phát mệt nhưng lại cũng có lúc “cứu bồ” anh. Còn Nhạn đúng thật là một cô gái ngây thơ, hiền lành. May mắn là mọi sự hiểu lầm đều được giải tỏa. Vở tuồng khép lại nhưng chắc chắn là hình ảnh cùng tiếng rao ngọt xớt "aiiii mua rau nhútttttt hôngggg" của Nhạn sẽ còn đọng lại rất lâu trong lòng người xem.
Người kể: ~MuaBui~