Lung linh cung

Kẻ Chợ Người Quê

Thể loại: Xã Hội

Nguồn: Bài Giảng Công Giáo

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Thắm

- Vũ Linh: Hiền

- Ngọc Đáng: mẹ Thắm

- Tấn Beo: Nào

- .......................

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung

 “Khoảng cách xa nhất của đời người không phải là tôi đứng ở trước mặt anh, nhưng anh không biết tôi yêu anh. Mà là tôi đứng ở trước mặt anh, lại không dám cho anh nhìn thấu rằng tôi yêu anh.”

 

Tại một miền quê êm ả, có gió mát trăng thanh, có lũy tre làng, có dòng sông bến nước. Nơi đó có một mối tình đẹp dịu dàng như ánh trăng đêm rằm tỏa sáng. Cho đến một ngày, cô gái ấy lên Sài Gòn học may, mong có một cái nghề vững chắc. Dù anh lo sợ đủ điều, nhưng vẫn không ngăn cản bước người đi.

 

Lúc đầu lên Sài Gòn, Thắm vẫn nghĩ mình sẽ học may, cố học lấy một cái nghề. Nhưng những hào quang nơi thành đô hoa lệ đã làm cô như choáng ngợp say sưa. Muốn tô son điểm phấn để che đậy nét thô kệch quê mùa. Muốn xức lên người thứ nước hoa nồng nặc, để không còn nghe mùi nước đọng ao bùn.

 

Đến khi gặp được bà Hoa, những ước mơ đó của Thắm đã trở thành hiện thực. Cô như nàng Lọ Lem phút chốc trở thành nàng công chúa kiêu sa lộng lẫy. Thắm phải có một cuộc sống xứng đáng với nhan sắc mà ông trời đã ban cho cô.

 

Bà Hoa với đôi mắt tinh đời, mang trên người vỏ bọc hiền từ, phúc hậu đã dễ dàng đánh lừa cô gái ngây thơ, nhẹ dạ như Thắm. Bà nhận Thắm làm con nuôi, vẽ cho Thắm một tương lại vô cùng tươi sáng.

 

Ba của Thắm khi nghe Nào kể về cuộc sống của Thắm nơi chốn Sài Thành, ông vô cùng lo lắng, sợ con sẽ sa ngã, muốn lập tức kéo con về. Mẹ Thắm thấy thế nên ngăn cản, bà một mình lên Sài Gòn xem tình hình con thế nào.

 

Bà Ba cũng là một bà mẹ quê, chất phác thật thà trước sự che đậy quá tinh vi của bà Hoa, mẹ Thắm cũng chẳng nghi ngờ gì. Bà có ngờ đâu “giao trứng cho ác”. Đến khi hiểu ra có hối cũng không kịp.

 

Dù muốn hay không, Thắm như con thiêu thân lao mình vào lửa đỏ........ đốt cháy tất cả quá khứ, hiện tại, tương lai, tình yêu, hạnh phúc và cả tấm băng trinh của người con gái. Chân đã nhúng chàm, có rửa thế nào cũng không xóa sạch vết nhơ. Khi muốn quay đầu thì bến bờ đã xa, cô nhớ Hiền người yêu cô hết dạ, vẫn đang chờ đợi cô từng ngày. Cô nhớ cha, nhớ mẹ đang từng giờ lo lắng cho cô. Cô nhớ lũy tre làng, nhớ đồng ruộng…… cô nhớ...… nhưng biết tìm đâu nẻo quay về.

 

Mỗi lần sai lại phải gánh thêm một phần hổ thẹn, một phần tội lỗi, trái tim đã nghìn loét trăm lở, cái cảm giác càng tìm kiếm lại càng trống rỗng thật đau khổ, giày vò biết mấy.

 

Ba Thắm, lúc đầu khi biết Hiền và Thắm yêu nhau, ông đã quyết liệt phản đối. Vì ông chê Hiền khù khờ, hơn nữa ông đã hứa làm sui với ba của Nào. Cả Thắm và Nào tuy rất yêu thương nhau, nhưng đó chỉ là tình thương anh em ruột thịt, ai cũng đã tìm được một nửa của mình.

 

Ông không yên tâm, lần nữa đi Sài Gòn tìm Thắm, Hiền cũng tháp tùng đi theo. Hơn ai hết, anh mong ngóng Thắm đến chừng nào, từ ngày cô đi Sài Gòn đã bao lâu anh không gặp cô, không được nghe giọng nói của cô, không nhìn thấy nụ cười của cô. Nói bao nhiêu nhớ nhung liền có bấy nhiêu nhung nhớ.

 

Bộ mặt nhân từ, hiền hậu của bà Hoa đã được tháo xuống một cách triệt để, khi con mồi bà săn đã sa vào bẫy rập. Bà thẳng thừng đuổi ba Thắm và Hiền ra khỏi nhà mà không một lời giải thích Thắm đang ở nơi đâu? Linh tính của người cha mách bảo có sự chẳng lành cho đứa con gái bé nhỏ của mình. Nhưng giữa chốn xa hoa này, ông và Hiền biết đi đâu, tìm đâu mới thấy bóng dáng thân thương ấy?

 

Quá lo lắng mà ông đã ngất xỉu. Hiền nhanh chóng đưa ông nhập viện. Ông nằm trên giường bệnh mà như nằm trên đống than trăn trở không yên. Chị Tư bếp (người làm nhà bà Hoa) cũng đang nằm bệnh, nghe được lời than thở, lo lắng của cả hai. Cô cho hay Thắm đã trốn thoát khỏi “hang hùm miệng sói” trở về nhà, cũng chính vì đêm khuya giúp Thắm trốn mà chị Tư bếp bị bà ta đánh một trận tả tơi. Lưới trời lồng lộng, bà Hoa và đồng bọn trong đường dây buôn bán người đã bị bắt.

 

Biết Thắm đã về quê, cả hai cũng tức tốc quay về thì đã là mấy ngày sau. Dẫn theo cả chị Tư bếp.

 

Thấy con trở về, bà Ba mừng rơi nước mắt, bà ngỡ cả đời này sẽ chẳng gặp lại con. Bây giờ Thắm mới kể hết mọi chuyện cho bà biết, cái gì mà hướng dẫn viên du lịch, cái gì diễn viên…. tất cả chỉ là một trò lừa bịp dối trá. Sự thật chính là Thắm trở thành cô gái bán phấn buôn hương. Thắm nói những lời này, thanh âm rất nhỏ, bà Ba nghe như sét đánh ngang tai, môi run run nước mắt không ngừng rơi.

 

Bà Ba khóc, Thắm cũng khóc. Nước mắt có tuôn rơi như thế nào cũng không gột rửa tấm thân đã hoen ố bụi giang hồ của cô. Ngoại trừ khóc cũng chỉ có khóc.

 

Thắm đã quay về. Hiền xin ngỏ lời cưới cô. Bởi vì khi yêu một người, người đó sẽ là người đáng yêu nhất, xinh đẹp nhất trong đời. Trong trái tim anh, cô chính là điều tốt đẹp nhất trên thế giới. Nếu anh yêu cô, anh sẽ muốn đem những thứ tốt nhất trên thế gian này cho cô. Bây giờ cái gì Hiền cũng mặc kệ.

 

Cô từng sa ngã? Không sao.

 

Cô không còn trong trắng? Không sao.

 

Chỉ cần trong tim Thắm có anh, chỉ cần Thắm vẫn còn yêu anh..... Tất cả đều không sao, đều không quan trọng.

 

Trong mắt, trong tim, Thắm của anh vẫn thuần khiết, thanh cao, vẫn là vầng trăng sáng soi lối anh đi.

 

Hiền càng yêu cô bao nhiêu, rộng lượng bao nhiêu.... thì nỗi tự ti, niềm hổ thẹn trong Thắm càng sâu đậm. Cả người anh như đang tỏa ra hào quang, thứ ánh sáng lấp lánh càng phản chiếu rõ ràng những vết bùn lầy phủ quanh người cô. Thắm không xứng đáng với tình anh, càng không có diễm phúc đón nhận hạnh phúc.

 

Cứ ngỡ một nhà bốn người (cha mẹ Thắm đã nhận chị Tư bếp làm con nuôi) có thể yên ổn sống chung dưới mái nhà, thời gian sẽ xóa nhòa dĩ vãng cũ. Nào ngờ Thắm vô tình phát hiện ra mình mang phải căn bệnh thế kỷ. Một bước sa chân, ngàn năm ôm hận. Ánh sáng nào soi lối cô về? À.... thì ra là không có lối quay về nữa rồi, cô đang trả giá cho những tháng ngày lầm lạc.

 

Mệt mỏi!

 

Quá mệt mỏi rồi!

 

Thắm tìm đến cái chết, con đường duy nhất chờ đón bước chân cô quay về. Khi mọi người phát hiện thì đã chậm một bước. Hiền tìm gặp Thắm trên chiếc cầu mà họ từng hẹn hò, thề ước. Chiếc cầu đã từng chứng kiến bao lần đưa đón, đợi chờ. Nhưng kể từ giây phút này sẽ chẳng còn gì để mà chờ đợi nữa.

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thắm giàn giụa nước mắt như hoa lê trong mưa, cứ như vậy mà đập vào mắt anh.

 

Máu từ cổ tay của Thắm không ngừng tuôn chảy..... không phải.... là máu từ trái tim anh, từng giọt từng giọt đang nặng nề rơi xuống. Nước mắt của anh hòa nước mắt của Thắm pha lẫn máu tạo thành hỗn hợp đắng cay chua xót. Có ai không, giúp anh với? Ôm Thắm trong tay mà như đang ôm lấy linh hồn của chính mình. Máu từ cổ tay Thắm vẫn không ngừng tuôn chảy. Chưa bao giờ, Hiền thấy mình vô dụng như lúc này, ngoại trừ kêu tên cô, anh chẳng biết phải làm gì.

 

Đau quá! Anh sắp không thở được rồi!

 

Thắm ra đi trong vòng tay người yêu, xem như chẳng còn gì hối tiếc.

 

Thắm chết rồi! Thế giới của Hiền của lặng lẽ khép lại.

 

Tất cả đều đã hết. Không còn quá khứ, chẳng có hiện tại, tình yêu ngoài tầm tay với.

 

Đầu óc Hiền giờ đây hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn nước mắt lặng lẽ rơi. Anh bế Thắm trên tay mỗi bước chân như đi trên bàn chông lửa. Bước sau đau hơn bước trước. Ý thức duy nhất còn sót lại trong anh “ta mất nhau trong đời, nhưng không mất nhau mãi mãi”.

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...