Hoàng Hôn Tím
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Tân cổ cải lương
Diễn viên:
- Tài Linh: Lệ Uyên
- Vũ Linh: Huy Phương
- Trọng Hữu: Minh Trường
- Vũ Luân: Linh Nam
- ..........................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
"Cảm giác yêu đương…
Thật sự không biết miêu tả làm sao!
Luôn cảm thấy chính mình như đã đánh mất cái gì đó, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy.”
Huy Phương anh chàng sinh viên đúng chuẩn “đẹp trai, nhà giàu, học giỏi” yêu “con bướm trắng” xinh đẹp, đáng yêu Lệ Uyên. Mối tình sinh viên đẹp như những cánh phượng nở rộ.
Anh yêu Lệ Uyên khi nào chẳng biết, có lẽ khi thấy cô thường đi dạo quanh bờ hồ. Còn Lệ Uyên vì biết anh hay ngồi quán gần đó mà đi dạo.
Tình yêu đẹp giữa đôi bạn trẻ bị mẹ Lệ Uyên ra sức ngăn cản, theo quan niệm của bà trai đẹp không đáng tin. Bà muốn gả Lệ Uyên cho Đức Thắng, anh ta tuy khù khờ, nhưng gia cảnh giàu có, bà chỉ mong cuộc sống của đứa con gái mà bà hết lòng yêu thương được bảo đảm, sẽ êm ả như mặt nước hồ thu không gợn sóng.
Lệ Uyên nhìn tình yêu qua lớp kính màu hồng đầy mộng mơ và nhiệt huyết. Cô có ngờ đâu tình yêu nhìn xa là kim cương, đến khi gần mới hay là giọt nước mắt. Dù mẹ đánh, mẹ la, mẹ ngăn cấm nhưng cô quyết sống chết với tình yêu mà cô cho là “thiên trường địa cửu”. Lệ Uyên trốn mẹ, chung sống với Huy Phương như vợ chồng.
“Con bướm trắng” thơ ngây, xinh đẹp ấy có ngờ đâu đón chờ cô không phải là thiên đường mà là vực thẳm không đáy.
Cô yêu Huy Phương, nhưng gia cảnh của anh như thế nào, những mối quan hệ xung quanh anh ra sao cô đều mơ hồ không biết. Lệ Uyên chỉ biết yêu anh, dốc toàn tâm toàn lực yêu anh.
Tên của anh.
Trở thành thế giới của cô.
Nói về Huy Phương, anh đối với Lệ Uyên vừa gặp đã yêu. Cô là con bướm trắng bay vờn quanh vuốt ve, đánh thức những cảm xúc sâu thẳm nhất nơi trái tim anh. Anh yêu cô hoàn toàn chân thật, chân thật đến khiến Huy Phương lo sợ. Anh yêu cô càng nhiều, thì nỗi lo sợ trong lòng anh cứ như quả bóng càng lúc càng lớn, không biết lúc nào sẽ nổ tung. Vì sao?
Đến một ngày, Huy Phương quyết định về quê. Có ai đã từng nói bức thư tỏ tình chân thành nhất của người đàn ông dành cho người mình yêu thương nhất chính là “giấy đăng ký kết hôn”. Để có được “bức thư tình” này, trước tiên anh phải cấp tốc ly hôn cùng Trúc Linh. Đây chính là bí mật mà Huy Phương lo sợ, sợ một ngày Lệ Uyên phát hiện anh lừa dối cô. Lúc đó, Lệ Uyên sẽ có thái độ gì với anh? Hận anh? Vĩnh viễn rời xa anh? Sẽ không bao giờ cho anh gặp mặt? Chỉ nghĩ đến thôi, lòng Huy Phương như muôn ngàn mảnh dao cứa vào.
Phải chăng đây chính là sai lầm của số phận.
Một ngày trôi qua, là một ngày mong nhớ, khắc khoải đợi chờ. Thời gian như dài vô tận. Giác quan thứ sáu của người phụ nữ như mách bảo tình yêu của cô đang gặp nguy hiểm. Không thể cứ mãi sống trong đợi chờ nếu không cô sẽ điên mất. Lệ Uyên quyết định…. tìm Huy Phương.
Tình yêu khiến con người ta lúc thì vui vẻ nhưng có lúc lại khiến con người ta đau khổ vì thất tình. Nếu biết trước điều gì đang chờ đón mình phía trước, có lẽ Lệ Uyên thà chọn ở lại Sài Gòn, trong căn nhà trọ tràn đầy hơi thở, tràn đầy bóng hình anh mà chờ đợi. Chờ đợi anh quay về.
Gặp Trúc Linh, cũng là lúc Lệ Uyên đặt dấu chấm hết cho cuộc tình mình. Từng lời Trúc Linh nói giống như con dao sắc bén, hung hăng đâm vào trong lòng cô, liên tiếp chém lòng dạ sắt đá của cô thành hai nửa, tình cảm của cô, tín ngưỡng của cô, thế giới của cô toàn bộ đều sụp đổ.
Nếu như không thể nắm giữ trái tim anh, ngay cả thể xác cũng không thuộc về cô. Trúc Linh muốn hủy diệt tất cả, Huy Phương không là của cô thì sẽ không thể là của ai khác. Nhìn gương mặt ngập tràn nước mắt của Lệ Uyên, Trúc Linh vô cùng thỏa mãn. Nếu là địa ngục vậy cô và anh sẽ cùng xuống.
Khi đau khổ nhất, Lệ Uyên nghĩ đến mẹ, cô muốn sà vào lòng của bà, muốn được bà dỗ dành như lúc cô còn bé lỡ bước té đau. Nhưng vết thương ngoài da thì sẽ lành, còn vết thương lòng này phải làm sao đây. Khi bóng hình Huy Phương đã khắc sâu vào tâm khảm của cô. Lệ Uyên phải làm gì mới có thể bôi xóa hình ảnh con người bội bạc ấy.
Đau khổ chất chồng đau khổ, về đến nhà Lệ Uyên mới hay tin rằng mẹ đã mất.
Mẹ mất.
Tình yêu cũng vỗ cánh bay.
Cô còn lại những gì ngoài một trái tim tan nát.
Lệ Uyên mượn dòng sông để cuốn trôi đi mọi thống khổ.
Minh Trường – anh sinh viên nghèo, có tài hội họa. Anh cũng yêu thầm Lệ Uyên từ rất lâu, nhưng mặc cảm hèn sang khiến anh không thốt nên lời. Ngày ngày nhìn Lệ Uyên cùng Huy Phương sánh bước bên nhau mà tim anh đau nhói. Thấy Lệ Uyên có ý định tự tử, anh đã kịp ngăn cản.
Đến giờ, Minh Trường mới thố lộ tình yêu thầm kín của mình dành cho Lệ Uyên. Anh ngỏ lời xin cưới cô. Anh yêu cô, yêu cả quá khứ của cô, yêu luôn đứa con chưa tượng hình trong bụng cô. Giờ đây, cô đang cheo leo bên bờ vực thẳm, Minh Trường chính là sợi dây duy nhất cho cô bám víu. Cô đâu còn gì mà hy vọng, lựa chọn. Cô về làm vợ anh với trái tim đầy vết sẹo.
Mấy tháng sau, Trúc Linh mới đồng ý ký giấy ly hôn. Huy Phương vui sướng như người tù vừa được thả tự do. Anh tức tốc quay vào Sài Gòn tìm Lệ Uyên. Nhưng sao quá đỗi ngỡ ngàng cảnh cũ còn đây, sao người yêu vắng dạng. Anh tìm kiếm cô khắp nơi cùng phương. Hỏi bạn bè, ai nhìn thấy anh cũng xa lánh, cũng dành cho anh cái nhìn khinh bỉ. Huy Phương thẫn thờ, hết rồi tình yêu và mộng ước. Anh thả trôi tờ giấy ly hôn theo dòng nước bạc, thả trôi luôn cả cuộc đời mình cho định mệnh đắng cay.
Thời gian trôi nhanh, cuộc đời vội vã……..
Sau gần hai mươi năm chung sống dưới một mái nhà, tuy nghèo khó nhưng đầm ấm, hạnh phúc. Minh Trường và Lệ Uyên có thêm đứa con trai. Thế nhưng Minh Trường vẫn yêu thương Diễm Hằng như con ruột của mình.
Tuy thời gian phủ lớp bụi mờ, nhưng quá khứ ngày nào vẫn chưa chịu mờ phai. Minh Trường tình cờ gặp Trần Thành người bạn thân năm xưa, giờ đây anh ta đã trở thành họa sĩ nổi tiếng. Minh Trường mời Thành về nhà chơi.
Thành đã tiết lộ cho Lệ Uyên biết Huy Phương cũng đang sống nơi này. Hai chữ “Huy Phương” như dòng điện xẹt ngang trái tim Uyên nhức buốt. Cũng chính Thành nói cho Huy Phương về tung tích của Lệ Uyên. Thành còn cho biết Diễm Hằng chính là con ruột của anh. Đến giờ Huy Phương mới biết được sự thật. Ngỡ đâu Uyên gieo khổ cho anh, nào ngờ chính anh mới là người đem đến đắng cay cho Lệ Uyên.
Có trời mới biết anh yêu cô như thế nào.
Anh không bao giờ muốn làm cô khổ, nhưng trớ trêu thay mọi đau khổ của cô đều do anh mang đến.
Anh có lỗi với Lệ Uyên. Có lỗi với chính tình yêu của mình.
Linh Nam và Diễm Hằng yêu nhau. Ngày Linh Nam đến nhà Diễm Hằng chơi. Cái tên Huy Phương lần nữa được thốt ra từ miệng Linh Nam. Lệ Uyên lần nữa như rơi xuống địa ngục, khi nghĩ rằng Linh Nam và Diễm Hằng là anh em cùng cha khác mẹ (thật ra Linh Nam là con riêng của Trúc Linh). Lệ Uyên yêu cầu cả hai chấm dứt tình cảm yêu đương mà không cho đôi trẻ một lý do.
Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Huy Phương tìm đến. Còn đâu “con bướm trắng” xinh đẹp ngày nào nay vì nắng táp mưa sa mà xác xơ rũ cánh, ngực anh đau nhói không nói nên lời.
Yêu càng nhiều, nên hận cũng càng sâu. Bất ngờ Huy Phương xuất hiện, có lẽ cũng không ít lần Huy Phương đã xuất hiện trong giấc mơ của cô nhưng chưa bao giờ chân thật như bây giờ. Huy Phương bằng xương, bằng thịt đang đứng trước mặt cô.
Đến giờ Huy Phương mới có cơ hội giải thích, liệu có quá muộn màng chăng? Anh tình ngay nhưng lý gian, có nói thế nào anh cũng là người có lỗi. Anh đến để nói cho Lệ Uyên biết cô chính là cuộc đời, là hơi thở của anh, là người con gái mà cả đời này anh muốn chở che, bảo vệ và mang đến hạnh phúc cho cô. Anh sẽ dùng tất cả những gì đã gầy dựng được trong suốt hai mươi năm qua, hai tay dâng hết cho Minh Trường chỉ đổi về một Lệ Uyên.
Lệ Uyên là người có khối óc, trái tim. Hai mươi năm qua, người bên cạnh cô, hy sinh cả tương lai, hoài bão của mình vì cô chính là Minh Trường. Điều duy nhất cô có thể làm cho Minh Trường lúc này, chính là dùng những lời lẽ cay đắng, tàn nhẫn xua đuổi Huy Phương, dập tắt đi hy vọng trong anh. Giọng nói của cô sắc bén như lưỡi dao rạch một nhát thật sâu lên lồng ngực rỉ máu của anh. Phải chăng yêu cũng giống như đùa với lửa, tự làm tự chịu.
“Uyên ơi, ngày xưa anh thèm được khóc, khi nghe em bày tỏ lòng tin yêu anh trọn vẹn. Rồi bây giờ anh cũng thèm được khóc khi biết lòng em chất ngất hận hờn anh.”
Tận cùng tình yêu là thế nào đây. Sao chỉ còn ưu thương, đau khổ. Họ yêu nhau nhưng lại gây thương tổn cho nhau.
Có nói thế nào, mọi chuyện cũng đã an bài. Huy Phương mong Lệ Uyên sẽ tác thành cho đôi trẻ, đổi lại anh sẽ đi thật xa, thật xa, sẽ thật sự biến mất khỏi thế giới của Lệ Uyên như lòng cô mong muốn.
Huy Phương gởi trả lại những kỷ vật ngày xưa “một chiếc băng cột tóc, một chiếc mùi xoa cũ, một đóa hoa khô, và một bài thơ” những món đồ rất đỗi bình thường ấy đối với Huy Phương chính là bảo vật. Nay anh trao lại cho cô, như trao cả trái tim và linh hồn. Anh sẽ một mình cô độc nơi phương trời xa, để lại sau lưng tình yêu và tương lai. Anh sẽ chôn chặt đời mình trong hình bóng của Lệ Uyên.
Lệ Uyên cầm những kỷ vật mà lòng nặng trĩu. Cô đã tha thứ cho anh. Ngần ấy năm cô đau khổ, là ngần ấy năm anh cũng bị giam cầm trong bóng tối đau thương.
Trong chuyện tình này, ai mới là người có lỗi, là ai nợ ai đây?
Người kể: ~3mtl~