Hiếu Tử Tỳ Bà Cao
Thể loại: Tuồng Cổ
Nguồn: Saigonnight
Diễn viên:
- Tài Linh: Hồng Cúc
- Kim Tử Long: Dương Cẩn
- Bửu Truyện: Diệp Thiên Sĩ
- Út Bạch Lan: bà Trần Thái
- ......................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Càng đến gần, bước chân chàng càng trở nên gấp gáp, nhưng sao cảnh vật đìu hiu, bóng dáng người mẹ hiền đâu mất dạng. Tâm Dương Cẩn cực kỳ hoảng loạn, nhờ có quan Huyện nhanh trí, cho đòi những người dân xung quanh hỏi thăm tình hình. Dương Cẩn cảm thấy đất trời rung chuyển, châu thân rụng rời khi nghe tin hiền mẫu lâm bệnh nặng, vì để có tiền thuốc thang đành phải bán nhà.
Dương Cẩn tự trách mình là đứa con bất hiếu, giờ chàng hiển vinh lại để mẹ sống cảnh lầm than, cơ cực trong mái tranh rách nát. Chàng nhanh chóng đón mẹ về phủ đường, hết lòng chăm sóc, tìm thầy hay thuốc giỏi mong mẹ sớm khỏe mạnh.
Nhưng bà Trần Thái mắc bệnh nan y, thêm tuổi cao sức yếu e khó lòng qua khỏi. Dẫu biết đây là quy luật khắc nghiệt của tạo hóa, nhưng ơn sinh thành, mẹ nhọc nhằn nuôi chàng thành nhân chi mỹ, công ơn to lớn đó chưa một ngày chàng đền đáp hiếu thân. Trời già sao đành chia cách tình mẫu tử, càng nghĩ tim Dương Cẩn càng quặn thắt.
Tấm lòng hiếu đạo của Dương Cẩn cảm động lòng trời, khiến Diệp Thiên Sĩ y thuật cao thâm ra tay giúp đỡ. Nếu muốn cứu từ mẫu thoát khỏi tay tử thần chỉ có một cách Dương Cẩn phải đến Hắc Phong sơn, tìm cho được xuyên bối tỳ bà cao về làm thuốc.
Dương Cẩn như người u mê được khai thông trí tuệ, chàng vô cùng vui mừng vì được chân nhân chỉ lối. Biết chuyện Dương Cẩn có ý trả áo mão cân đai để làm trọn đạo hiếu, bà Trần Thái vô cùng tức giận, xót xa: tức giận vì mình lâm bệnh liên lụy đến con, xót xa vì mình mà con phải bỏ lỡ đường công danh. Không dám cãi lời làm mẹ phật ý, sinh thêm tâm bệnh, Dương Cẩn từ biệt mẹ lên kinh nhận chức.
Nói là nói vậy, làm sao chàng có thể yên lòng khi bỏ mặc mẹ bệnh nặng. Chàng nhờ quan Huyện lên kinh thành gởi trả phẩm phục triều đình, chàng nhất định phải tìm cho được xuyên bối tỳ bà cao cứu mẹ.
Dương Cẩn chỉ là một thư sinh trói gà không chặt, nhưng với lòng hiếu thảo đất trời chứng giám, chàng một mình băng sơn xuyên rừng, vượt suối trèo non ngàn dặm xa xôi, không màng hiểm trở chỉ mong hoàng thiên bất phụ hảo tâm nhân. Do nước chảy xiết, Dương Cẩn rơi xuống thác, bị dòng nước xoáy cuốn trôi dạt vào một bìa rừng.
Hồng Cúc – từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, nàng sống tại căn nhỏ bên triền núi. Ngày ngày vào rừng hái thuốc bán nuôi thân, tuy cực khổ, nhưng nàng luôn lạc quan, yêu đời, và có chút tinh nghịch, lý lắc rất đáng yêu. Để thuận tiện đi lại nên Hồng Cúc cải nam trang.
Hôm nay cũng như bao hôm khác, Hồng Cúc lại vào rừng hái thuốc, gặp Dương Cẩn đang nằm mê man bất tỉnh, lương y như từ mẫu mà, nàng liền kiếm thuốc sơ cứu tạm thời cho Dương Cẩn. Chàng Dương Cẩn thư sinh, nho nhã do phải đội nắng dầm sương nên nhìn dạn dày sương gió. Hồng Cúc tay thì cứu người, miệng thì không ngừng cằn nhằn “có đau thì mới có chừa, để chừa tánh hung hăng, giờ nằm đó mà nhăn răng”. Do vết thương ở chân Dương Cẩn quá nghiêm trọng, Hồng Cúc đành cõng chàng về nhà chữa trị.
Vết thương ở chân tạm thời ổn định, những ngày bên nhau, hiểu và cảm thông hoàn cảnh của nhau. Hồng Cúc từ nhỏ cha mẹ sớm vội qua đời, hơn ai hết nàng rất hiểu nỗi đau khi mất đi người mẹ hiền yêu kính. Kính phục trước tấm lòng hiếu thảo của Dương Cẩn, Hồng Cúc tình nguyện thành bạn đồng hành cùng anh trên bước đường gian khổ sắp tới. Có thêm Hồng Cúc bên cạnh, Dương Cẩn như được tiếp thêm sức mạnh, nghị lực, niềm tin sẽ tìm được xuyên bối tỳ bà cao.
Trải qua vô vàn khó khăn hiểm trở, nhưng lúc nào hai người cùng có nhau. Một hôm, Hồng Cúc ra suối tìm bắt cá, vì tưởng không có ai, vô tình nàng Hồng Cúc đã để lộ mái tóc dài óng ả, để lộ ra dáng vẻ yêu kiều khiến hai tên thợ săn bắt gặp nổi lòng tà tâm. Núi rừng hoang vắng như đồng lõa với tội ác sắp xảy ra.
Hồng Cúc dẫu sao cũng thân phận nữ nhi làm sao chống nổi với hai tên thợ săn khỏe mạnh. Trong lúc nguy cấp ấy, nàng chỉ còn biết kêu gào tên Dương Cẩn. Nghe tiếng kêu hoảng loạn của Hồng Cúc, chàng nhanh chóng tìm đến. Vừa nhìn thấy chàng, Hồng Cúc mới yên tâm ngất xỉu trong tay Dương Cẩn.
Đến lúc này, chàng Dương Cẩn ngốc nghếch mới nhận ra Hồng Cúc là gái giả trai, nhưng lúc này chuyện chàng cần bận tâm là hai tên ác ôn trước mặt. Xưa nay tay Dương Cẩn chỉ dùng để cầm bút, “đánh nhau” - hai từ này hoàn toàn không có trong từ điển của chàng, thêm phần chân chưa lành hẳn, nhưng dù có chết chàng cũng phải bảo vệ Hồng Cúc. Nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Dương Cẩn, hai tên thợ săn chẳng để vào mắt, chúng sẽ làm nhục Hồng Cúc trước mặt Dương Cẩn.
Ngoài trừ gào thét, cũng chỉ là thét gào, Dương Cẩn thật sự rất hận, rất hận bản thân mình chỉ là tên thư sinh yếu đuối. Trời bất dung gian, một trong hai tên bị sét đánh trúng khi toan làm điều đồi bại, tên còn lại hoảng sợ, bỏ chạy thục mạng. Nhờ thế Hồng Cúc tránh được điều ô nhục. Ôm Hồng Cúc trong lòng, mà tim Dương Cẩn vẫn còn đập rối loạn. Chàng thật không dám nghĩ, nếu Hồng Cúc xảy ra chuyện gì, những ngày tháng kế tiếp chàng phải sống ra sao. Phải chăng là định mệnh, để “kẻ Sở” gặp “người Tần”, chỉ chờ ngày bà Trần Thái hết bệnh, Dương Cẩn xin mẹ cưới Hồng Cúc.
Nguy hiểm qua rồi, cả hai lại tiếp tục lên đường tìm xuyên bối tỳ bà cao. Trời cao có mắt không phụ người có lòng, cuối cùng cả hai cũng tìm được cây quý. Trên đường quay về, cả hai tạm nghỉ tại quán trọ bên đường, vì quá tin người nên bị bà chủ quán lường gạt bắt trói. Họ hủy đi cây xuyên bối tỳ bà cao vì Dương Cẩn không chịu tiết lộ cách bào chế thuốc. Nhìn từng lá xuyên bối tỳ bà cao rơi xuống, nước mắt Dương Cẩn cùng Hồng Cúc lã chã, hy vọng duy nhất cứu mẹ đã tan thành mây khói.
Trong lúc khổ đau, tuyệt vọng cả hai nghe được lời mách bảo lấy mạng cứu cây, Hồng Cúc chẳng ngại ngần chọn cách hy sinh để Dương Cẩn làm trọn đạo hiếu. May thay, tất cả chỉ là thử thách mà Địa Mẫu cùng Diệp Thiên Sĩ muốn thử lòng hiếu thảo của cả hai. Diệp Thiên Sĩ còn tặng cho Dương Cẩn quyển y thư, để chàng độ thế giúp người.
Nhờ có xuyên bối tỳ bà cao, bệnh tình bà Trần Thái nhanh chóng bình phục. Bà Trần Thái vui mừng, tổ chức hôn lễ cho Dương Cẩn cùng Hồng Cúc. Tin vui nhân đôi, khi quan Huyện mang chiếu chỉ Hoàng gia, phục hồi phẩm chức cho Dương Cẩn trấn nhiệm Thuận Thiên phủ.
Vâng lời mẫu từ, Dương Cẩn cho xây am Niệm Từ, đặt tên thuốc là “hiếu tử tỳ bà cao” để giúp đỡ thêm nhiều lão bá tánh nghèo khổ không tiền trị bệnh.
Người kể: ~3mtl~