Đời Cô Diễm
Thể loại: Xã Hội
Nguồn: Bearissinging
Diễn viên:
- Tài Linh: Diễm
- Vũ Linh: Minh
- Tú Trinh: Bà Hội Đồng Thừa
- Bảo Chung: Lành
- ...........................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Ở một vùng quê yên bình với những dòng sông đầy ắp phù sa, có một tình yêu tuyệt đẹp vừa chớm nở. Nhưng cuộc tình đó mãi vẫn chưa có đoạn kết. Vì câu môn đăng hộ đối. Vì hai chữ hèn – sang. Họ xa nhau….
Thời gian đi. Hai mươi năm sau. Cả hai gặp lại. Ngồi đối diện nhau. Không ai nhận ra ai. Tuy anh vẫn là Minh của ngày nào, nhưng thời gian đã hằn trên mặt anh những vệt dài năm tháng. Hay nói đúng hơn đó là sự nhớ nhung chờ đợi. Còn cô giờ đã thay đổi, thay đổi nhiều lắm. Dòng đời xô đẩy, khiến cô từ một cô gái quê mùa hiền lành, chất phác trở thành gái giang hồ. Đêm đêm tìm khách mua vui. Thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ, nhưng chưa hẳn. Cuộc đời, chính cuộc đời mới là nguyên nhân thay đổi tất cả…..
Hai mươi năm trước tại Kiến Hòa, Minh là một chàng trai đẹp, hiền, học giỏi lại là con của Hội đồng danh tiếng cả một vùng. Diễm là con của tá điền nghèo. Vì chiến tranh, bom đạn nên cả gia đình tản cư đến nương nhờ trên đất nhà Minh. Chính vì vậy mà Minh và Diễm gặp nhau. Anh phải lòng Diễm ngay từ buổi đầu gặp gỡ. Một cô gái có khuôn mặt bầu bĩnh đôi mắt to tròn, giọng nói ngọt ngào dễ mến làm trái tim Minh bồi hồi xao xuyến. Minh chỉ muốn được ngắm nhìn cô, được họa những đường nét mỹ miều từ vóc dáng bên ngoài lẫn nhân cách tâm hồn của cô. Cũng vì lẽ đó anh luôn viện ra nhiều lý do để có thể họa ra những bức vẽ đẹp nhất về Diễm.
Qua từng nét vẽ Minh đã gửi trọn trái tim mình cho người con gái mới quen chưa đầy một tháng.
“Những đêm trăng thanh anh núp bóng cột rào
Chờ cho trăng lặn lén vào trao thơ
Bấy lâu anh vẫn ước mơ
Ngày nay gặp mặt em làm ngơ sao đành”
Anh yêu Diễm từ lần đầu gặp mặt thì Diễm cũng đã mang nặng bóng hình anh trong trái tim bé nhỏ ngay từ lúc được anh trao lại bức vẽ về cô với mái tóc dài trên chiếc xuồng ba lá. Cô nâng niu cất giữ nó như một lời trao gởi.
Cả hai mở ngỏ trái tim mình cũng là lúc Diễm phải hứng chịu những cuồng phong mà cô không thể ngờ nó lại làm thay đổi cả cuộc đời cô. Hạnh phúc không thể đến một cách đơn giản như vậy được, đôi khi phải đánh đổi cả cuộc đời, cả những gì to lớn hơn nữa. Minh có thể bỏ cái gia sản mà ba anh để lại, anh có thể tự mình làm nên sự nghiệp bằng chính đôi tay của anh, có thể vứt bỏ tình bạn để bảo vệ Diễm – bảo vệ tình yêu mà anh đang theo đuổi. Nhưng còn Diễm, cô không thể làm được tất cả điều đó. Vì cô chỉ là một cô gái nghèo hèn thấp kém trong mắt mọi người, trong cái xã hội mà những người như mẹ Minh luôn có quyền áp đặt người khác.
Làm sao cả hai có thể vượt qua rào cản sang – hèn bao đời đặt ra giữa tầng lớp thượng lưu trí thức và tầng lớp bần nông ít học. Làm sao bà Hội – một người luôn coi trọng danh dự, chữ lễ nghi câu hộ đối môn đăng lại có thể dễ dàng chấp nhận tình yêu của hai người. Bằng cách này hay cách khác bà quyết lòng chia rẽ Minh và Diễm. Chỉ một câu nói thôi “Chú ba gặp tai nạn con về Sài Gòn gấp!” thì bà Hội đã có thể bắt đầu kế hoạch chia cắt họ. Còn về phần Diễm, bà bắt cả gia đình cô dỡ nhà dọn đi nơi khác không thể chần chừ thêm giây phút nào nữa. Bà tuyệt đối không thể chấp nhận cô trở thành con dâu của mình. Quan điểm của bà “đỉa làm sao có thể đeo chân hạc”. Tất cả là tại ai? Tại Diễm? Tại bà Hội? Tại định kiến xã hội hay vì tình yêu? Gia đình ly tán, ba mất trong cơn mưa tầm tã… Cô và mẹ đã sống như thế nào, đã làm gì đã ở đâu trong hai mươi năm qua. Để ngày hôm nay gặp lại… Diễm của ngày xưa đâu?
… Hai mươi năm, khoảng thời gian một phần ba cuộc đời. Vậy mà Minh vẫn dành cho Diễm một trái tim nguyên vẹn. Đó còn là cả tình đời, tình người, tình yêu trong Minh. Dù hôm nay gặp lại anh và cô vẫn là hai con người của hai tầng lớp. Anh tuy không còn là cậu ấm, cậu hai nhưng anh vẫn là một người đàn ông trí thức. Còn Diễm ngày nay là một cô gái “ăn sương” tìm vui cho khách qua đường, không nhà cửa không người thân họ hàng, đến cả một bữa ăn đàng hoàng cũng không có được. Khi nhận ra Minh, một lần nữa cô trốn chạy; ngày trước cô trốn chạy vì sức ép của quyền lực, ngày nay cô trốn chạy vì tình yêu cô dành cho Minh. Thân gái một mình, lang thang khắp chốn, nếu không gặp được vợ chồng anh Lành (người giúp việc cho gia đình Minh ngày xưa) thì có lẽ cô đã không chịu nổi cái lạnh, cái đói.
Cũng ngay sau đêm cô bỏ đi và chỉ để lại cho Minh một bức thư, anh vội vã đi tìm cô. Tìm tất cả những nơi cô đã đang và có thể ở qua. Trên đường tìm kiếm Diễm anh gặp lại những người bạn, người thân mà bao năm trời anh vẫn mong một lần tái ngộ. Không chỉ gặp được vợ chồng anh Lành mà còn gặp cả người con gái bao lâu nay anh mong đợi.
Tình yêu ngây thơ trong sáng của tuổi hai mươi ngỡ chỉ là giây phút thoáng qua. Cứ nghĩ thời gian sẽ làm nó mờ nhạt. Nhưng có thể với ai, còn với Minh thì không. Dẫu giờ đây lòng Diễm còn chung thủy nhưng cuộc đời cô đã hoen ố vì phấn son và lắm nhuốc nhơ. Cô chấp nhận giữ lấy cho mình cuộc đời bất hạnh, tự mình ôm lấy kỷ niệm tình yêu tươi đẹp thuở nào còn hơn làm người khác đau khổ vì mình. Bằng tất cả tình yêu cao thượng, sự vị tha bao dung của mình, Minh chấp nhận tất cả những gì của Diễm. Vì Diễm là của Minh, mãi mãi vẫn là của Minh. “Đừng buồn em hỡi nhắc chi chuyện cũ đã qua. Bao đắng cay đó sẽ tàn phai như giấc mơ. Giờ ta lại có nhau giữa cuộc đời, vòng tay nồng ấm ánh mắt thay lời dệt lại mộng ước ban đầu.”
Tuổi hai mươi... tôi không dám khao khát có một tình yêu! Câu chuyện đẹp đẽ về tình yêu ở tuổi hai mươi đối với tôi có vẻ xa vời. Vì số phận vì hoàn cảnh tôi không có quyền mơ ước. Đến tận hôm nay trải qua bao nhiêu sóng gió bể dâu, khi tóc đã điểm nhiều sợi bạc tôi mới được sống trọn vẹn trong tình yêu của anh của người đàn ông mà hai mươi năm qua tôi luôn dành trọn cả trái tim chung thủy. Cuộc đời còn lắm những điều hạnh phúc.
Anh ơi, anh ơi em nào dám mộng cao sang
Hoàn cảnh em đây khác gì phận nghèo ôm kiếp mồ côi
Còn anh lênh đênh tất tả ngược xuôi
Chỉ mong ước có người tình
Một người tình cảm thông buồn vui.
Người kể: ~LụcNgọcBảo~