Đồ Long Ỷ Thiên Kiếm
Thể loại: Tuồng Cổ
Nguồn: Cải Lương Miền Nam
Diễn viên:
- Tài Linh: Triệu Minh
- Vũ Linh: Trương Vô Kỵ
- Thanh Hằng: Hân Ly
- Chí Linh: Tạ Tốn
- ..................................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Bộ phim xoay quanh nhân vật chính là Trương Vô Kỵ và bốn bóng hồng xuất hiện trong cuộc đời chàng, thêm vào đó là những cuộc tranh giành giữa các môn phái để lấy cho bằng được hai báu vật lúc bấy giờ là Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm vì tương truyền rằng ai có được hai thứ này sẽ hiệu lệnh thiên hạ, bá chủ võ lâm.
Câu chuyện bắt đầu từ thời cha mẹ của Trương Vô Kỵ. Mối tình giữa hai người không được công nhận vì chính - tà không bao giờ đi chung đường. Sau bao gian khổ, hai người đã chọn cái chết cho tròn chữ tín - nghĩa, để lại đứa con thơ lúc ấy được mười tuổi, đang bị nội thương do trúng chưởng của kẻ ác. Vô Kỵ trải qua năm tháng niên thiếu với một thần y, tuy không biết sống được bao lâu. Khi Vô Kỵ lớn lên, vô tình tìm và luyện được Cửu Dương Thần Công (nội công thất truyền của Thiếu Lâm), rồi Càn Khôn Đại Nã Di (tâm pháp thất truyền của Minh Giáo), chàng chẳng những đã giữ được mạng sống của mình mà còn giúp Minh Giáo đánh bại cuộc truy bức của các môn phái tự xưng là danh môn chánh phái trên đỉnh núi Quang Minh và được tôn làm Giáo chủ dù lòng không ham muốn.
Sau khi nhận chức giáo chủ, Vô Kỵ xuống núi cùng với các anh em trong Minh Giáo thì bỗng thấy một công tử rất hào hoa nên đến chào hỏi, cung cách lịch sự mời dùng bữa nên chàng vui vẻ nhận lời. Quan sát thấy công tử họ Triệu ấy có cầm Ỷ Thiên kiếm, đúng ra thuộc quyền sở hữu của Diệt Tuyệt Sư Thái phái Nga Mi, Vô Kỵ rất tò mò muốn biết vì sao. Triệu công tử thách đấu. Chiêu qua chiêu lại thì tóc nàng đột nhiên bung ra, lộ ra công tử ấy là một cô gái rất xinh đẹp. Đột nhiên anh em Minh Giáo ngã ra có vẻ như trúng độc thức ăn. Vô Kỵ tức giận đòi thuốc giải. Nàng tháo chạy, chàng đuổi theo thì cả hai rơi vào một hầm tối. Cô gái ấy chính là Nhữ Minh Minh, Quận Chúa Mông Cổ, khi sang Trung Nguyên lấy tên là Triệu Minh.
Trong hầm, khi Vô Kỵ đòi thả và thuốc giải, Triệu Minh được một phen chọc ghẹo chàng “nam nữ thọ thọ bất tương thân... mà giáo chủ nắmm tay tôi, kỳ quáá ààà..” Hết cách, Vô Kỵ phải giả vờ giở thủ đoạn bỉ ổi, điểm huyệt nàng (khúc này chàng kéo sao mà nàng xoay cái rẹt hai vòng rồi ngã đúng vô lòng chàng gọn bưng), tháo giày nàng ra, tưởng thủ đoạn gì bỉ ổi lắm, thì ra là... thọt lét gan bàn chân. Nàng la oai oái vì nhột. Triệu Minh tuy gan lì xưa nay, nhưng chưa bao giờ trải qua cảm xúc này, trong lòng tự nhiên lại rung động. Trao thuốc giải cho Vô Kỵ, Triệu Minh thấy quyến luyến và chàng cũng vậy.
Sở dĩ Triệu Minh có được Ỷ Thiên kiếm là vì quân Mông Cổ đã bắt được các cao thủ của võ lâm Trung Nguyên nhốt trên bảo tháp chùa Vạn An, buộc quy hàng. Diệt Tuyệt Sư Thái trước khi từ chức vị chưởng môn để trao cho đệ tử Chu Chỉ Nhược đã bắt cô thề độc là không được lấy Vô Kỵ. Đúng lúc Vô Kỵ đến giải cứu mọi người thì Sư Thái thà quyên sinh chứ không để “tà giáo” cứu, nhảy khỏi tháp tự vẫn. Để đền ơn công nàng đã chỉ đường vào bảo tháp, Vô Kỵ chấp nhận làm ba việc Triệu Minh đặt ra.
Điều thứ nhất, nàng muốn chàng đưa nàng đến đảo Linh Xà để gặp Tạ Tốn là nghĩa phụ của Vô Kỵ, đang bị võ lâm truy tìm vì có trong tay bảo đao Đồ Long. Triệu Minh lúc đầu cũng tò mò về bảo đao, nhưng việc đòi đi theo này chỉ đơn thuần là cái cớ để được gần gũi chàng mà thôi. Sẵn có ý định đi tìm nghĩa phụ nên Vô Kỵ đồng ý ngay. Tiểu Siêu, một cô gái từng giúp đỡ cho Vô Kỵ rất nhiều trên Quang Minh đỉnh, cũng xin theo. Trên đường đi, ba người nghe lén cuộc gặp gỡ giữa Kim Hoa Bà Bà (một nhân vật hành tung bí ẩn, thủ đoạn tàn ác) và Chu Chỉ Nhược. Hai bên đều có ý đi tìm Tạ Tốn. Triệu Minh vốn thông minh lanh trí đã nghĩ ra cách giả làm người lái đò để cùng nhau lên đảo một lượt mà không bị phát hiện.
Lên đảo, Kim Hoa Bà Bà gặp Tạ Tốn trước và lừa ông rằng Vô Kỵ đã chết. Bà Bà tìm cách “mượn” đao nhưng Tạ Tốn không cho. Đánh không lại, Bà Bà phóng độc trâm nhưng Hân Ly - thuộc hạ của bà đã đỡ giúp cho Tạ Tốn. Vừa lúc đó Vô Kỵ, Triệu Minh đến. Vì sợ Bà Bà cũng sẽ hại Chỉ Nhược, Hân Ly nói Vô Kỵ đến bảo vệ Chỉ Nhược. Vô Kỵ vốn giàu lòng nghĩa hiệp và sẵn cũng coi Chỉ Nhược như bạn thanh mai trúc mã, toan chạy đi thì nàng Triệu Minh (nhanh trí lắm nhe) lăn ra xỉu cái đùng làm chàng cuống lên ở lại ôm chặt nàng luôn. Tạ Tốn khi ấy bắt mạch cho Triệu Minh liền phá lên cười lớn “Triệu cô nương đang tịnh dưỡng trong giấc ngủ nhiều mộng đẹp” làm nàng đỏ mặt chống chế yếu ớt “Tạ tiền bối kỳ quá hà” (cải nam trang mà nhõng nhẽo dễ sợ). Lúc này Vô Kỵ mới nói ra thân phận mình. Tạ Tốn mừng khôn xiết.
Đột nhiên Kim Hoa Bà Bà lại xuất hiện cùng quân của Minh Giáo Ba Tư. Thì ra Bà Bà chính là Ỷ Sam Long Vương của Minh Giáo, là hàng tỷ của Tạ Tốn. Bà vốn là Thánh Nữ của Tổng Giáo bên Ba Tư, khi sang Trung Nguyên đã vướng vòng tình ái và sinh ra Tiểu Siêu. Vì bị truy đuổi nên bà muốn đoạt lấy Đồ Long đao về chuộc tội. Tình thế lúc này thật khó xử, làm sao để Bà Bà không bị tội mà Tạ Tốn không cần phải giao bảo đao? Tiểu Siêu cuối cùng đã quyết định hy sinh đời mình, về Minh Giáo Ba Tư làm Thánh Nữ thay mẹ, một đời giữ tiết trinh.
Tiểu Siêu đi rồi, trên đảo chỉ còn lại mấy người. Chỉ Nhược đã lo cơm nước xong, mời mọi người vào ăn. Vô Kỵ buộc miệng khen “Chu cô nương giỏi như vậy ai lấy được là phước ba đời”. Triệu Minh đứng cạnh đổi sắc mặt liền “Vậy thì giáo chủ lấy đi để ba đời hưởng phướccc”, tiện tay nhéo cho Trương giáo chủ một cái oằn cả xương sống, với một biểu cảm hết sức dễ thương trên gương mặt. Chỉ Nhược cũng “bay” tới cạnh Vô Kỵ đế vô “Thôi đại ca hãy cưới quận chúa triều Nguyên, vừa quyền uy, vừa khỏi bị nhéooo” sẵn thò tay nhéo luôn Vô Kỵ ở bên xương sườn còn lại. Ôi tội nghiệp chàng!
Những tưởng từ đây Vô Kỵ sẽ còn bị khó xử dài dài vì ba bóng hồng này, nhưng ai ngờ đâu, sáng hôm sau, khi chàng tỉnh dậy thì thấy trong mình khó chịu như bị độc, Tạ Tốn cũng vừa tỉnh, ngồi vận công, Hân Ly sắp chết với những vết dao rạch nát hết mặt, Chỉ Nhược bị xẻo một miếng ở tai, Triệu Minh mất tích. Chàng cho rằng Triệu Minh là thủ phạm, và nàng đã đoạt đi luôn Đồ Long đao và Ỷ Thiên kiếm. Hân Ly trút hơi thở cuối cùng trên tay Vô Kỵ.
Trở về Trung Nguyên, Chỉ Nhược tình cờ gặp Tống Thanh Thư (con của đại đệ tử Võ Đang). Tỏ tình nhưng bị Chỉ Nhược cự tuyệt, Thanh Thư toan giở trò dâm tà thì bị chú là Mạc Thanh Cốc phát hiện. Bị Cái Bang xúi, Thanh Thư giết người diệt khẩu. Hắn còn khua môi múa mép là Vô Kỵ đã chết. Đúng lúc đó Triệu Minh giả danh Vô Kỵ xuất hiện nhưng Thanh Thư nhận ra cô. Sở dĩ Triệu Minh giả danh Vô Kỵ đi khắp nơi là để khôi phục thanh danh cho chàng. Nàng sẵn sàng vì người mình yêu làm mọi việc, bất chấp mọi hiểm nguy. Khi Triệu Minh rơi vào thế sức yếu thế cô, Vô Kỵ đột nhiên xuất hiện giải vây.
Đuổi Cái Bang đi, quay lại nhìn nàng, vui chưa dứt thì lửa căm hận lại sục sôi trong tim, chàng toan giết nàng nhưng tay giơ lên rồi lại buông xuống. Nàng thề quyết sẽ tìm được Tạ Tốn để nhờ minh xét cho sự trong sạch của mình. Vô Kỵ ngăn vì chàng nghĩ thế nào Tạ Tốn cũng sẽ giết nàng. Nhưng với Triệu Minh, nếu đó là cách duy nhất thì nàng cũng cam tâm. Vô Kỵ, như một phản xạ vô điều kiện, thảng thốt kêu lên “tuyệt vọng cả đời tôi”. Vậy là hai bên đã rõ lòng nhau.
Lúc đó đột nhiên hai người phát hiện ra xác của Thất thúc của chàng do Thanh Thư giết, nhưng tình ngay lý gian, chàng bị các sư thúc bá đổ oan. Sự có mặt của Triệu Minh lại càng làm các sư thúc bá thêm tức giận. Nhưng sau, vì Thanh Thư đã vô tình khai ra tội giết chú, các sư thúc bá hiểu ra sự tình và cũng không còn phản đối việc Vô Kỵ sánh đôi cùng Triệu Minh nữa.
Lúc này Vương Bảo Bảo - anh của Triệu Minh vừa sang đến Trung Nguyên. Bảo Bảo cho nàng biết về mưu đồ san bằng Minh Giáo, mối hiểm họa lớn nhất của quân Mông Cổ trên đường thôn tính Trung Nguyên. Nỗi oan chưa giải xong thì giờ nghe tin dữ tới, nàng biết kiếp này trọn đời chắc không gần được bên Vô Kỵ nên buồn lắm. Vừa lúc Vô Kỵ lại thổ lộ cho nàng biết về hôn ước với Chỉ Nhược, Triệu Minh nước mắt nhạt nhòa ôm Vô Kỵ thốt lên “chắc Minh Minh xa lìa dương gian”. Đúng lúc đó, Chỉ Nhược xuất hiện thấy hai người tình quá nên vô cùng ghen tức. Nhưng vì hôn ước đã định nên Vô Kỵ đành theo Chỉ Nhược đi, để lại Triệu Minh một mình ôm sầu tủi.
Ngày tân hôn của Vô Kỵ, Triệu Minh đột nhiên xuất hiện và bắt Vô Kỵ phải thực hiện lời yêu cầu thứ hai của nàng (công nhận, thông minh mà cũng “gian” ghê, biết chọn đúng ngày để đòi nợ). Lời yêu cầu đó chính là việc hồi hôn ước với Chỉ Nhược, nếu không thì chàng sẽ trở thành một kẻ bất hiếu, bất nghĩa. Để minh chứng cho lời nói của mình, trước khi rời bước, nàng dúi vào tay chàng một nắm tóc của Tạ Tốn, khiến Vô Kỵ lòng sôi như lửa bỏng, quyết định tạm dời hôn lễ để tìm ra nghĩa phụ. Nhưng Chỉ Nhược vì ghen, vì căm phẫn nên phát cuồng lên. Triệu Minh vừa quay đi thì bị Chỉ Nhược giáng tay đánh ngay một chưởng.
Bị trọng thương, gương mặt xanh xao, được Vô Kỵ phải dìu đi nhưng Triệu Minh không quên dò hỏi lòng chàng. Vô Kỵ trả lời “đối với Chỉ Nhược tôi vừa kính vừa khiếp sợ, nhưng đối với nàng tôi vừa hận vừa yêu”. Chàng đã nhận ra được tâm hồn chàng thật sự rung động vì nàng, vì nàng tuy là phận nữ nhi nhưng hết sức dũng cảm, dám xả thân vì chàng. Lúc phải xa rời Tiểu Siêu, hay lúc vuốt mắt Hân Ly, hay khi bỏ rơi Chỉ Nhược, tuy có đau, có đớn đó, nhưng rồi Vô Kỵ vẫn sống tiếp được, nhưng vừa đây khi Triệu Minh bị đả thương, chưa biết ra sao nhưng chỉ thoáng nghĩ tới việc nàng phải lìa bỏ cõi đời là chàng cũng không còn muốn sống nữa.
Vừa lúc đó Vương Bảo Bảo phi ngựa tới định bắt Triệu Minh về và giết Vô Kỵ, nhưng nàng đã quyết một lòng với chàng mà chống lại anh mình. Bảo Bảo dứt tình, xông vào đánh cả hai. Vô Kỵ trên cơ nên cho Bảo Bảo một chưởng rồi nắm tay Triệu Minh chạy.
Khi cả hai trở về thì Chỉ Nhược đã luyện thành Cửu Âm Bạch Cốt Trảo và trở nên ác độc, không từ bỏ thủ đoạn nào. Giữa đại hội võ lâm ở Thiếu Lâm, Chỉ Nhược dùng trảo đánh Vô Kỵ bị thương. Nhưng sau đó chàng năn nỉ nên Chỉ Nhược hợp sức với chàng giải thoát cho Tạ Tốn đang bị giam cầm. Gặp lại Tạ Tốn, Chỉ Nhược một hai đòi giết, may có cao nhân đến cứu kịp thời. Trước đông đảo võ lâm, Tạ Tốn cuối cùng phơi bày sự thật việc cô đã giết Hân Ly, vu oan cho Triệu Minh. Thật tiếc cho Chỉ Nhược, bởi lòng quá hờn ghen, ích kỷ mà lầm đường lạc lối.
Đột nhiên có tin báo về. Bảo Bảo đánh lên Quang Minh đỉnh, lấy cớ đòi Triệu Minh thực chất nhằm xâm lấn Trung Nguyên. Trong nội bộ Minh Giáo nhiều người cho rằng trả Triệu Minh là xong, nhưng Vô Kỵ nhất định không. Thà rằng bỏ ngôi Giáo chủ, trở lại kiếp phong sương mà trọn nghĩa vẹn tình. Nhưng quân Mông lại quá mạnh, quá đông. Trước tình thế đó, Triệu Minh với tài trí ứng phó vô cùng nhanh nhẹn đã nghĩ ra một khổ nhục kế. Nàng cho người lập dàn hỏa thiêu, nếu Bảo Bảo tiếp tục tiến quân thì Vô Kỵ cứ ra lệnh thảy nàng vào ngọn lửa. Vô Kỵ không đồng ý vì trước đây Bảo Bảo đã tuyên bố đoạn tình huyết nhục với em mình thì bây giờ lẽ nào lại chùn chân. Nhưng cuối cùng vì sự cương quyết của nàng nên chàng cũng thuận theo. Lửa bập bùng, nước mắt nàng Triệu Minh chảy dài. Một bên cốt nhục, một bên thâm tình. Thân nàng quận chúa thật bé nhỏ trước ngọn lửa. Triệu Minh chơi một ván cờ liều, nhưng cuối cùng nàng đã thắng, chiến thắng của nàng là hiệp ước giao hòa giữa hai bên.
Qua bao giông tố bể dâu, Vô Kỵ vốn đã không màng lợi danh bây giờ nhận ra trên đời không còn gì bằng được cùng người yêu đi bốn biển chân trời, phiêu du tự tại. Trả chức Giáo chủ, chàng nắm tay nàng đi khắp nhân gian. “Nơi non thắm bốn phương nhàn du. Vui trời xanh tuyết rơi sương mù”. Tình yêu của Triệu Minh dành cho Vô Kỵ là một tình yêu trong sáng, chân thành. Nàng dám yêu, dám hận, dám hy sinh tất cả cho người yêu, và được chàng đáp lại, âu cũng là một cái kết có hậu.
Cảnh cuối là một cảnh kinh điển mà cũng hữu tình nhất trong tất cả các truyện, phim kiếm hiệp. Chàng và nàng trên một chiếc thuyền lờ lững trôi theo dòng nước thật thơ mộng, điệu Minh Tâm Đồ Long vang lên. Triệu Minh rót từng lời êm ái vào tai chàng: vừa qua anh đã làm tròn hai điều hứa với Minh Minh, còn một điều mong anh thực hiện. Vô Kỵ tiếp lời: đó là vẽ mày cho Minh muội. Và rồi nàng cười khúc khích, tay chống lên cằm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại để người yêu âu yếm tô mày. Sóng bạc nhấp nhô…
Người kể: ~MuaBui~