Công Chúa Đội Đèn
Thể Loại: Tuồng Cổ
Nguồn: Linh Nguyen
Diễn viên:
- Tài Linh: Công chúa Lệ Hoa
- Minh Phụng: Hoàng Trừu
- Thanh Hằng: Lệ Hà
- ......................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Cũng như là….. Không phải cứ có một người hết lòng yêu thì sẽ có một người đáp lại……
Và…. Không phải cứ có một người mòn mỏi chờ đợi……. thì sẽ có một người trở về…”
Tại Đông Thành.
Nàng công chúa Lệ Hoa xinh đẹp, dịu dàng ngậm chìa khóa vàng chào đời, mang trong người dòng máu vương giả. Thân phận cao quý nhưng nàng luôn gần gũi, đối đãi tốt với kẻ hầu người hạ.
Nàng có một tình yêu đẹp cùng với Hoàng Trừu – chàng trai đức độ, văn võ gồm hai. Không lâu sau, phò mã Hoàng Trừu nhận lệnh ra biên đình dẹp giặc. Công chúa Lệ Hoa đêm đêm đứng trên vọng nguyệt lầu trong về phía trời xa, cầu mong người thương bình an, sớm đắc thắng khải hoàn, để vợ chồng sum họp không còn cảnh én bắc sầu nhạn nam.
Ba năm - hơn một ngàn ngày thương nhớ. Công chúa Lệ Hoa vẫn trông về phương xa “Một mùa xuân mới về, binh lửa chưa tan, bụi mờ ải nhạn. Đợi bóng chinh lang, đêm đêm nghe nức nở, vọng lầu riêng bóng cô đơn…. mây ơi bay về phương ấy, xin dùm giữ lấy nhớ thương này đến người yêu” (NN ca bài này nghe đã màng nhĩ ghê)
Nhưng đêm nay, lại không như bao đêm trước. Công chúa Lệ Hoa vô tình đánh chết một con bướm có hình dáng kỳ lạ, nào ngờ đâu khi xác bướm rơi xuống hoa viên lại hóa thành xác một nam nhân. Quá đỗi hoảng sợ lẫn bàng hoàng, không biết chuyện gì đang xảy ra….. thì có tiếng vó ngựa đang hướng về phía phủ Công Chúa. Tình ngay nhưng lý gian, công chúa Lệ Hoa truyền sai người chôn xác nam nhân, trước khi phò mã Hoàng Trừu về đến.
Vì tiếc thương cho kẻ lạ mặt xấu số không quen, công chúa Lệ Hoa đã dùng chiếc khăn thêu của mình phủ mặt chàng trai. Công chúa có ngờ đâu, chính hành động ấy đã đẩy nàng vào ngõ cụt không lối thoát.
Xa cách bao năm, nỗi nhớ nhung trải dài theo từng dấu vó câu, chưa trút cạn yêu thương thì chuyện xác nam nhân bị phò mã Hoàng Trừu phát hiện. Viễn cảnh công chúa Lệ Hoa mắt liếc, môi cười lả lơi bên nam nhân khác khi chàng đang ngoài chiến địa. Chỉ là những hình ảnh tưởng tượng mơ hồ nhưng lại rõ ràng trong tâm trí, che mất đi sự sáng suốt, bình tĩnh vốn có của Hoàng Trừu. Công chúa Lệ Hoa từng dòng châu tuôn rơi lã chã, ướt đẫm gương mặt xinh đẹp không tỳ vết, nhưng nước mắt ấy không đủ dập tắt đi ngọn lửa ghen hờn trong Hoàng Trừu. “Trời ơi, nỗi đau này kêu trời, trời không thấu, vạch đất, đất chẳng hay”.
Mặt hồ yên bỗng nổi sóng bất bình. Hoàng Trừu không từ mà biệt, quay về biên đình. Công chúa Lệ Hoa khí huyết công tâm, ngã bệnh trầm kha. Nỗi nhớ thương, niềm u uất khiến vóc ngọc hao gầy, vàng vọt.
Không thể xuôi tay theo định số, công chúa Lệ Hoa quyết muôn dặm tìm chồng, phân tỏ trắng đen. Ngờ đâu, trời không thương còn gây thêm bão tố, đánh chìm thuyền như đánh tan luôn hy vọng tìm chồng giải oan của công chúa Lệ Hoa.
Từ đó, công chúa Lệ Hoa cũng đã chết, chết ước mơ, chết hy vọng, chết cả tương lai, chỉ còn lại nàng Xuân Hoa dưỡng nữ của bà lão Thiện Tâm nghèo khổ. Hai mẹ con cùng nương tựa nhau sống tại xóm chài nghèo.
Để có tiền lo thuốc thang cho dưỡng mẫu, công chúa Lệ Hoa đã nhờ lão Hoạt đem chiếc nhẫn ngọc đi bán đổi tiền. Nhờ chiếc nhẫn ngọc mà Lệ Hà – người hầu thân tín mới biết rằng công chúa Lệ Hoa vẫn còn sống.
Cũng chính lúc này, phò mã Hoàng Trừu gặp nạn được Phùng Xuân cứu giúp. Phùng Xuân thuật lại nguồn cơn. Hoàng Trừu vô cùng ân hận, tim đau buốt, chỉ vì ghen hờn nông nổi chàng đã nghi oan cho người vợ đoan trang. Muốn quay về Đông Thành tìm Công Chúa tạ tội, thì lại hay tin xác nàng đã nằm sâu dưới đáy biển.
Riêng phần công chúa Lệ Hoa, cứ ngỡ từ đây có thể lặng lẽ sống với thân phận Xuân Hoa, nàng quyết từ bỏ xiêm y rực rỡ, trâm cài lược vắt, khoác lên mình chiếc áo vải thô sơ, sống những ngày lam lũ, cực khổ, chôn chặt nỗi oan khiên cùng nỗi nhớ vào tận đáy con tim.
Trời vẫn ganh ghét, không thuận lòng với ước muốn bình dị ấy của Công Chúa. Vì để cấn trừ số nợ mà dưỡng mẫu đã mượn, công chúa Lệ Hoa cắn răng vào điền trang của quận chúa Ngọc Huy – người đàn bà sâu độc, lòng dạ hẹp hòi.
Trò đời dâu bể, con tạo xoay vần, có nằm mơ chắc công chúa Lệ Hoa cũng không thể nào ngờ rằng có ngày nàng trở thành nô tỳ đi hầu hạ kẻ khác, còn chịu không ít lời mai mỉa, trăm đắng ngàn cay. “Có còn đâu nữa tóc mây, da tuyết, mặt hoa. Còn đâu nữa sắc thắm trên vành môi, màu tinh anh trong khóe mắt. Tất cả đều hết… khiến nghìn vàng nhan sắc tàn phai”.
Có phải kiếp trước công chúa đã tạo ra nghiệt oan gì, nên kiếp này bao nhiêu khổ đau, oan trái cứ từng việc, từng việc trút đổ xuống đời nàng. Bị nghi đánh cắp xâu chuỗi ngọc, Công Chúa bị phạt phải đội đèn hầu chủ nhân đọc sách. Mà người ấy không ai xa lạ chính là Hoàng Trừu – đệ đệ của quận chúa Ngọc Huy.
Người mà nàng ngày thương đêm nhớ, cũng chính là người gieo khổ sầu, cay đắng đang ở trước mặt nàng, chỉ cách một bước chân mà như thiên sơn vạn thủy. Chỉ một năm xa cách nhưng mọi chuyện lại thay đổi quá nhiều. Chàng vẫn ở ngôi vị phò mã còn nàng…. giờ chỉ là một nô tỳ hèn mọn, mặt mũi nào dám gọi tên nhau.
Đến lúc Hoàng Trừu nhận ra đó chính là hiền thê của mình, người con gái đoan trang đức hạnh đã chịu nhiều đau khổ, đã vì chàng mà tuyết gội sương pha….. thì chàng chỉ còn kịp nhìn mặt nàng lần sau cuối.
Không muốn mang tiếng oan ăn cắp xâu chuỗi, Công Chúa đã xuống hồ sen tìm kiếm, một phút bất cẩn nàng đã chết đuối.
Hoàng Trừu ơi là Hoàng Trừu uổng cho người anh minh một đời, hồ đồ nhất thời. Trong tình yêu không chỉ yêu là đủ, mà cần phải có niềm tin và cả sự cảm thông nơi người mình yêu. “Đường về Đông Thành dẫu rằng xa cách, cũng đâu ngăn được đường tơ thắm kết se. Đến nay sắt son giao kề, thì tình nào ngại nẻo âm dương”. Ôm xác hiền thê, Hoàng Trừu cứ ngỡ sinh mệnh của mình cũng sắp rời xa mình, đau đến tận xương tủy. Nỗi sầu tương tư này sẽ gặm nhắm trái tim phò mã Hoàng Trừu suốt kiếp.
“Hoa đắp mộ khóc ly tình. Giọt nến sầu thành giọt máu tuôn sa, hoa trắng sầu phủ kín một đời hoa.”
Người kể: ~3mtl~