Lung linh cung

Con Trai Người Nữ Tù

Thể loại: Xã Hội

 

Diễn viên:

- Tài Linh: Huệ

- Vũ Linh: Trung (Nhân)

- Linh Tâm: Lực

- .........

  • Xem video
  • Hình ảnh
  • Nội dung

“Những bài thơ anh, làm em rung cảm

Em lúc nào cũng như sống trong mơ

Khi bất chợt thấy lòng mình trống rỗng

Em yêu rồi, hình ảnh một nhà thơ”


Chính vì thế, Huệ về làm vợ Trung - chàng văn sĩ nghèo thất thời lỡ vận. Gánh nặng cuộc đời đè nặng trên vai người vợ hiền bé nhỏ. Trung mắc phải căn bệnh ung thư phổi quái ác, Huệ chết lịm cả hồn nhưng cố vui, cố cười, cố che giấu nỗi đau không dám cho Trung biết sự thật. Để có tiền lo cho Trung, dù chỉ là hy vọng mỏng manh, Huệ vẫn kiên trì giành giựt anh với Tử Thần đến giây phút cuối cùng. Ngoài việc đi may ở tiệm, buổi tối Huệ còn lén Trung đến vũ trường Kim Điệp làm việc.
 

Mỹ Lệ – cô gái giang hồ, lớp bụi trường đời đã phủ đầy trong ánh mắt, trong lời nói. Cô yêu thơ, yêu văn hay nói chính xác hơn là yêu Trung, cách đôi ba hôm lại đến nhà tặng quà, nói chuyện. Trước những lời nói lả lơi, cử chỉ chẳng đoan chính, Trung đã tỏ rõ quan điểm và thái độ. Bởi ghen tức, Mỹ Lệ đã cho Trung biết Huệ - cô vợ mà anh cho là thanh cao, thuần khiết, cũng làm một nghề ô nhục như cô.

 

“Dù không tin, trong đầu cũng sẽ nghĩ. Có thể hiện tại không tin, nhưng thêm một lần nghĩ tới sẽ nghi ngờ. Và suy nghĩ thêm vài lần nữa thì sự nghi ngờ sẽ lớn lên thành sự thật. Những kẻ vội hứa thường thất hứa. Những kẻ tỏ ra bản lĩnh thường yếu mềm. Những kẻ vững niềm tin thường hay nghi ngờ, dao động” – Sự có mặt của Trung tại quán bar Kim Điệp đã chứng minh những gì trường đời đã dạy cho Mỹ Lệ là đúng.

 

Nhìn người vợ hiền thục, đoan trang giờ đang môi cười, mắt liếc với khách mua vui. Trung không còn đủ bình tĩnh để suy nghĩ bất cứ điều gì. Cho rằng Trung phá rối, đám bảo kê quán bar đánh anh tàn nhẫn, không nương tay. Huệ hết lời can ngăn, thậm chí là gào thét, nhưng chẳng ai thèm đoái hoài. Đến khi bọn chúng rời đi, thì Trung cũng đã chết, ba chữ “Cô giết tôi” chẳng khác nào vạn tiễn xuyên tim, đau đến tận xương tủy.

 

“Bây giờ đời lẻ loi riêng mình

Tìm đâu cho thấy bóng hình dấu yêu

Tìm đâu khi sớm khi chiều

Bên mái hiên nghèo ấm ấm lời thơ”

 

Trung đi rồi, bỏ mình Huệ giữa dòng đời mù sương. Trung đi rồi, mà không kịp biết mình có một đứa con. Vô tình, sơ Thanh nghe được những lời bi ai của người thiếu phụ đang tuyệt vọng, khóc than bên mộ chồng, sơ Thanh mủi lòng đưa cô nương náu tại nhà thờ, chờ ngày sanh nở.

 

Rồi cũng đến ngày Huệ đi biển một mình, ôm con trong lòng cũng là lúc Huệ đưa ra quyết định tàn nhẫn và khắc nghiệt với bản thân mình nhất. Huệ quyết định cho con, cô không muốn đứa bé phải khổ như cô, đứa bé phải được sống trong một gia đình hoàn chỉnh, có cha, có mẹ, phải sống trong hoàn cảnh đầy đủ vật chất, chăn ấm nệm êm. Để có được những cái “Phải” ấy chỉ có một cách duy nhất là cô phải xa con.

 

“Làm người ai cũng có niềm tin, ước vọng, để sống để vui để vượt qua những ngày gian lao cơ cực” – đây từng là suy nghĩ của Huệ, nhưng giờ còn gì để ước vọng, niềm tin khi mà định mệnh đã cướp đi nguồn sống của cô.

 

Huệ cứ lang thang, bước những bước chân vô định, xa xa trước kia sẽ là gì đang chờ đón cô – người con gái đã sớm chịu nhiều cay đắng.

 

Hai mươi lăm năm sau!

 

Huệ trở thành vợ của Lực – tay anh chị ngày xưa trong chốn giang hồ, cũng từng làm ở vũ trường Kim Điệp. Trong lần, Huệ bệnh thập tử nhất sinh, Lực đã ra tay giúp đỡ, chỉ vì cái ơn đó mà Huệ phải trả giá bằng cả cuộc đời đau thương. Lực xem Huệ chẳng khác gì đứa ở, hành hạ thể xác lẫn tinh thần khiến Huệ sống còn khổ hơn chết.

 

Một lần, Thái đến nhà tìm Lực, nói về số nợ mà Lực đã vay thì gặp Huệ. Thái vui mừng khi gặp lại Huệ, anh cho cô biết tin tức về cuộc sống hiện tại của đứa con năm xưa mà cô đã cho vợ chồng ông bà bác sĩ Hảo.

 

Huệ nghe tâm can chấn động, nhưng cố tỏ ra bình thản, Huệ sợ nếu tên Lực biết sẽ làm ảnh hưởng đến con trẻ. Đời người đâu như ý muốn, Lực đứng ở ngoài đã nghe hết mọi chuyện, trong lòng hắn liền toan tính một âm mưu.

 

Biết Lực muốn đem bí mật năm xưa đến tống tiền ông bà Hảo, Huệ đành bạo gan đến nhà báo tin. Huệ không ngờ, mình gặp được Nhân – đứa bé sơ sinh, đỏ hỏn ngày nào giờ đã lớn khôn, thành nhân chi mỹ, càng lớn Nhân càng giống Trung như đúc. Phảng phất như có một bàn tay nhéo lấy trái tim Huệ, sức lực tàn nhẫn không ngừng buộc chặt. Đứa con Huệ nhớ, Huệ thương đang đứng trước mặt mình, thế mà chân không thể bước tới, tay không thể đưa ra để ôm con vào lòng. Huệ cố nén không cho nước mắt chảy ra như hóa thành máu chảy ngược vào lòng.

 

Nhớ đến lý do vì sao đến đây, Huệ nhờ Nhân báo lại có người gây hại đến gia đình rồi vội vã rời đi. Huệ sợ, chỉ cần nấn ná một giây một phút thì Huệ sẽ có những hành động sai lầm. Người đàn bà xa lạ đi rồi, Nhân vẫn đứng đó, trong lòng anh bỗng xuất hiện một thứ tình cảm mơ hồ nào đó, mà nhất thời Nhân không nắm bắt được.

 

Lực đến nhà uy hiếp ông bác sĩ Hảo không thành, tức giận về buộc Huệ phải đem chiếc áo sơ sinh năm xưa đến nhà ông bà bác sĩ đối chứng, nhận con. Nếu không Lực sẽ phanh phui tất cả mọi chuyện. Đời Huệ đã chịu lắm nhục nhằn, đau khổ, cô cho con, chẳng khác nào tự tay mình cắt tim mình, cốt chỉ mong con có một cuộc sống tươi sáng. Huệ phản kháng thà chết không đi, Lực điên cuồng giành lại con dao, quyết kéo Huệ đi đối chứng. Trời bất dung gian, trong lúc giằng co, Huệ xô ngã Lực dao đâm trúng, Lực chết tại chỗ. Lực chết đáng tội của Lực, một con người chỉ toàn làm điều xấu xa, ác độc, hắn xuất hiện trên đời chỉ mang đến bất hạnh cho Huệ.

 

Chỉ thương cho Huệ, ngay lúc ấy Mỹ Lệ tìm đến chủ ý đánh ghen. Mỹ Lệ nghe lời Lực – tình nhân của cô, nói xấu rằng Thái – chồng của cô có tình ý với Huệ. Hơn hai mươi năm trước Mỹ Lệ cho rằng Huệ đã cướp mọi thứ của cô, hai mươi lăm năm sau suy nghĩ của Mỹ Lệ chẳng đổi thay, vẫn xem Huệ là kẻ thù. Nhìn thấy Lực đã chết, Mỹ Lệ tự nhận mình là em bà con, đưa đơn kiện Huệ tội cố sát.

 

Thái biết chuyện, đến trình bày với ông bác sĩ Hảo, mong ông để cho Nhân đứng ra thụ lý vụ án của Huệ. Lần thứ hai gặp con lại với vai trò tội phạm cùng luật sư. Huệ cố tình quanh co, né tránh những câu hỏi, Huệ muốn nhanh chóng kết thúc vụ án. Huệ sợ bí mật mà mình cố giấu che sẽ bại lộ. Thứ tình cảm mơ hồ trong Nhân càng lúc càng rõ ràng, anh nghi ngờ và rồi khẳng định Huệ chính là mẹ của mình, khi Nhân biết bà Hảo (mẹ hiện tại của anh) mắc chứng bệnh vô sinh.

 

Sau khi xử lý xong vụ án, tòa kêu án bảy năm tù.

 

Lần thứ ba, mẹ con gặp nhau. Nhìn Huệ mái tóc bạc, tiều tụy, xác xơ, lòng Nhân như kim châm muối xát. Anh mời sơ Thanh và ông Hảo vào thăm tù. Anh muốn trước mặt hai người xác nhận một việc Huệ chính là mẹ ruột của anh. Người đã vì anh mà chịu khổ hơn nửa đời người. Nhân muốn bù đắp, muốn làm trọn chữ hiếu. Hai tiếng “Mẹ ơi” xuất phát từ miệng anh, đánh thẳng một mạch vào lòng Huệ, vui sướng lẫn xót xa. Chỉ đơn giản hai tiếng “Mẹ ơi” mà suốt đời này, Huệ nghĩ mình không một lần được nghe.

 

Ôm con trong lòng mà Huệ cứ ngỡ là chiêm bao mộng mị. Đời Huệ không còn mong mỏi gì hơn thế này nữa. Người ta nói “nhất nhật tại tù, thiên thu tại ngoại” với Huệ bảy năm này sẽ là những tháng ngày bình yên, thanh thản nhất đời cô. Nét đau thương sầu thảm không còn trên mặt của Huệ, thay vào đó là một nụ cười mãn nguyện, hạnh phúc với cuộc sống hiện tại.

 

“Cả đời mẹ long đong vất vả

Cho chồng con quên cả thân mình

Một đời mẹ đã hy sinh

Tuổi xuân phai nhạt nghĩa tình đượm sâu

Tình của mẹ sáng ngời dương thế

Lo cho con tấm bé đến già

Nghĩa tình son sắt cùng cha

Giản đơn dung dị mẹ là mẹ thôi”

Người kể: ~3mtl~

VIDEO CÙNG ALBUM KHÁC >
ALBUM VIDEO KHÁC >

Vị Đắng Đời Cha

Tiếng đờn ai oán, dìu dặt vọng về trong đêm thanh vắng. Tiếng đờn vừa lạ vừa quen, đưa hồn về miền ký ức xa xưa...

Vị Đắng Cuộc Đời

Vợ chồng Hùng và Hậu tuy nghèo nhưng sống rất tình nghĩa. Không còn cha mẹ bà con thân thuộc, anh chị xem Dũng như một đứa...

Vầng Trăng Trong Mưa

Sinh con và nuôi dạy con từ bé đến lúc trưởng thành, cha mẹ nào không muốn con mình có một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc,...

Nước Suối Trường Sinh

Tù trưởng bộ lạc Hà Sơn – Kha Lân luôn lấy chinh chiếm làm niềm vui. Mọi chuyện bắt đầu từ khi ông cưới Y Miên –...

Như Núi Thái Sơn

"Uống nước nhớ nguồn, làm con phải hiếu. Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.”   Không...

Ngôi Nhà Mơ Ước

Ngọc là con gái trong một gia đình khá giả, vì yêu Tâm nên cô từ chối cùng mẹ qua nước ngoài định cư. Nhưng ngờ đâu...

Mẹ

"Mẹ” - chỉ một từ thôi, một từ ngắn ngủi vỏn vẹn có hai chữ cái, nhưng lạ lùng thay, nó lại chứa đựng không biết...