Chiêu Quân Cống Hồ
Thể loại: Tuồng Cổ
Nguồn: Gấm Nguyễn
Diễn viên:
- Tài Linh: Chiêu Quân
- Vũ Linh: Hớn Đế
- Mỹ Châu: Chánh Hậu
- Thanh Tòng: Mao Diên Thọ
- ..........................
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Chiêu Quân với sắc đẹp cực kỳ diễm lệ được ví là Lạc Nhạn cũng giống như Điêu Thuyền, Tây Thi, Dương Qúy Phi nổi danh không chỉ bởi nhan sắc mà còn bởi tài năng và những dấu ấn nàng đã để lại trong lịch sử. Nàng và Hớn đế đã tạo nên bản tình ca đẫm lệ.
Trong giấc điệp mơ màng, Hớn đế lạc bước đến chốn cung tiên tương ngộ tiên tử nhan sắc tuyệt luân đang đàn hát múa ca. Vừa nhìn thấy “tiên nữ” Hớn đế say mê ngây ngất ngỡ có duyên ngàn năm. Hỏi qua mới biết nàng tiên ấy chính là Vương Tường Hạo Nguyệt Chiêu Quân con gái của Vương Trung tri phủ xứ Việt Châu. Hai người tao ngộ chưa bao lâu thì bỗng xuất hiện tên vua hung bạo cướp Chiêu Quân đi mất.
Tỉnh giấc điệp, Hớn đế truyền sai Mao Diên Thọ cấp tốc đến xứ Việt Châu tầm cho ra người trong mộng, hạ chiếu phong nàng giữ chức Tây Phi.
Mao Diên Thọ lập tức đến xứ Việt Châu. Vương Trung tri phủ là quan thanh liêm chính trực, không biết xu nịnh, càng không biết đút lót hối lộ. Mao Diên Thọ tức giận ỷ vào chức Thái Sư làm khó dễ, hành hạ tri phủ Vương Trung.
Vương Trung về phủ dinh kể mọi sự tình cho phu nhân nghe, nhất là nỗi lo phải tấn cung Chiêu Quân. Chiêu Quân vừa đến tuổi tròn xuân “nổi danh tài sắc một thì, xôn xao ngoài cửa thiếu gì yến oanh”. Nàng chưa từng nghĩ sẽ làm vợ Vua nhưng xét cho cùng Hớn đế cũng là bậc minh quân thì thân nàng cũng không đến nỗi ngọc nát vàng tan. Thêm phần Mao Diên Thọ làm nhục cha nàng – Chiêu Quân càng muốn nhận sắc phong Tây Phi. “Diên Thọ dám đánh thân phụ bốn mươi côn. Con sẽ buộc hắn quỳ lạy con tám lạy”
Theo lời Chiêu Quân, tri phủ Vương Trung cho mời Diên Thọ đến phủ đường, tức giận cho rằng bị xem thường Diên Thọ lại lấy cớ đánh tri phủ. Ngay lúc này thì “kẻ nào cả gan dám hành hạ tri phủ Việt Châu sẽ bay đâu” . Đến lúc này Mao Diên Thọ mới biết nàng chính là người hắn đang cần tìm, tuy thế Diên Thọ vẫn tỏ ra hống hách, ngạo mạng chẳng xem Qúy Phi nàng đây ra gì.
Chiêu Quân: Ngài biết tôi là ai chứ?
Mao Diên Thọ: Thì là Vương Tường
Chiêu Quân: Hớn triều Tây Phi
Mao Diên Thọ: Nàng…..
Chiêu Quân: Ngài xem lại chiếu có phải hay không?
Mao Diên Thọ: Phải….phải…..
Chiêu Quân: Vậy với chức Thái Sư đã diện kiến Tây Phi sao không quỳ tung hô theo nghi lễ
Mao Diên Thọ: Nàng…..
Chiêu Quân: Qùy
Trước lời nói đanh thép dường như sắc lệnh nhà Vua, Mao Diên Thọ mộp quỳ tung hô đến đổ mồ hôi hột. Lần nữa, Mao Diên Thọ lặp tức trả đũa làm khó, đòi có năm trăm lượng bạc mời họa sư vẽ chân dung của nàng dâng lên Hớn đế. Nào ngờ Diên Thọ tính sai một bước, nàng Vương Tường Hạo Nguyệt Chiêu Quân tinh thông cầm kỳ thi họa “Soi gương thoăn thoắt vài đường. Chân dung một bức xin dâng Cửu Trùng”. Chiêu Quân sai Mao Diên Thọ mày mực đứng hầu nàng tự họa chân dung. Chiêu Quân tự tin, nàng tự tin vào tài trí và nhan sắc của mình. Chính vì sự tự tin này đã hại Chiêu Quân về sau.
Mao Diên Thọ tiểu nhân ghi oán trong lòng, buộc hắn mày mực đứng hầu, thêm tám lạy thù này không trả khó lòng nguôi căm hận. Mao Diên Thọ điểm thêm nốt ruồi “thương phu trích lệ” vào chân dung dâng lên Hớn đế, thêm những lời điêu ngoa xảo ngữ Hớn đế quá tin lời giữa giang san và mỹ nhân. Hớn đế đành phế chức Tây Phi truyền cho nàng về quê cũ khi chưa diện kiến Chiêu Quân.
Chiêu Quân đã bị trút phế thì Mao Diên Thọ dễ dàng thực hiện mưu đồ trả thù của mình. Trước giả thánh chỉ giam nàng vào lãnh cung, sau đày cha mẹ nàng ra tận đất Liêu Đông. Tiếp theo lại đưa Lỗ Kim Định vào thế hầu hạ Vua.
Một đêm nọ, Lâm chánh hậu nghe được tiếng tỳ bà ai oán cùng tiếng than bi ai vọng từ phía Lãnh cung. Bà vào tận nơi gặp mặt Chiêu Quân và hiểu ra mọi chuyện. Lâm chánh hậu tấu trình mọi sự vạch trần âm mưu của Diên Thọ, bắt tội Lỗ Kim Định dùng nhan sắc mê hoặc Vua bỏ bê triều chính. Hớn đế truyền lệnh trảm Diên Thọ nhưng không kịp hắn đã chạy sang đất Hồ cũng bức họa Chiêu Quân.
Vua Hồ vừa nhìn thấy chân dung người ngọc liền say mê chẳng cần si ngĩ truyền kéo quân tấn công Hớn quốc không giành sông núi chỉ giành giai nhân. Quân Hồ kéo sang như nước tràn bờ, quân Hớn đế khó lòng đương cự. Cuối cùng vì giang san xã tắc, vì trăm họ muôn dân Chiêu Quân chọn cách hy sinh tấn cống sang Hồ.
“Tuyết lạnh che mờ trời Hán Quốc
Tì bà lanh lảnh buốt cung Thương
Tang tình năm ngón sầu dâng lệ
Chiêu Quân sang Hồ xừ hồ xang
Đây Nhạn Môn Quan đường ải vắng
Trường Thành xa lắm Hán Vương ơi!
Chiêu Quân che khép mền chiên bạch
Gió bấc trời Phiên thấm lạnh rồi
Ngó lại xanh xanh triều Hán Đế
Từng hàng châu lệ thấm chiên nhung
Quân vương chắc cũng say và khóc
Ái khanh! Ái khanh! Lời nghẹn ngùng
Hồ xang hồ xang xự hồ xang
Chiêu Quân nàng ơi lệ dâng hàng
Lã chã trời Phiên mưa tuyết xuống
Chiêu Quân sang Hồ, xừ hồ xang”
Cuộc chia ly giữa nàng và Hớn đế thật não nùng “Ta quyết không xa nàng, mà trời ơi sao bắt ta xa nàng. Bao đắng cay oan nghiệt phủ trùm tang thương”
Trên đường sang Hồ quốc Chiêu Quân được bà Mẫu tiên ban tặng cho nàng một bảo trinh y ai chạm vào sẽ như kim châm muối xát. Đến đất Hồ, Chiêu Quân xin vua Hồ thực hiện ba điều kiện. Và một trong ba điều đó chính là chém đầu Mao Diên Thọ. Sau Chiêu Quân lại dùng kế hoãn binh đòi Hồ vương xây dựng cầu Phù Kiều để nàng tế lễ cởi bỏ áo tiên nên duyên sắc cầm cùng vua Hồ. Thực tâm Chiêu Quân muốn kéo dài thời gian chờ Hớn đế chỉnh tu binh hùng, tướng mạnh kéo sang phục hân, cứu nàng.
Thắm thoát mười sáu năm đã trôi qua, cầu Phù Kiều cũng đã xây xong mà binh Hớn vẫn im lìm chưa kéo đến. “Trai trung không thờ hai Chúa. Gái trinh không lấy hai chồng” Chiêu Quân đành chọn nhảy xuống cầu Phù Kiều để bảo toàn trinh tiết.
“Hắc Thủy giang dòng nước chảy xuôi nhưng xác thể Chiêu Quân trôi ngược về cố thổ. Mày liễu uốn cong lệ dầm trên má có phải vong linh hờn trách kẻ vong tình” Hớn đế ôm xác Chiêu Quân trong lòng mà tan nát tâm can và nổi giận xua quân phạt Hồ một cách muộn màng.
" Thủy hà sông lạnh gió đìu hiu
Cánh nhạn thê lương giải nắng chiều
Thấp thoáng mây về nơi lữ thứ
Mơ màng một giấc mộng cô liêu"
Giấc mơ và cuộc chia ly vội vã ngày xưa nay đã thành sự thật.
Người kể: ~3mtl~