Bích Vân Cung Kỳ Án
Thể loại : Tuồng Cổ
Nguồn: HTV
Diễn viên:
- Tài Linh: Lý Thần Phi
- Trường Sơn: Bao Công
- Bạch Long: Quách Hải Thọ
- Linh Châu: Vua Tống Nhân Tôn
- ..............
- Xem video
- Hình ảnh
- Nội dung
Ngoài biên cương giặc Khiết Đan lăm le xâm chiếm Tống Bang. Hoàng đế Tống Chơn Tông phải thân chinh dẹp giặc, trước khi ra sa trường Hoàng đế có ban tặng cho Lý Phi cây trâm bằng ngọc bích có khắc tên mình.
Chốn cung vi tại Vạn Thọ cung Lưu Hậu đang cô độc và buồn bã vì bà đã bị thất sủng thì nơi Bích Vân cung nhã nhạc được tấu lên để chúc mừng Lý Phi hạ sinh được một hoàng nam khôi ngô tuấn tú. Điều này khiến cho Lưu Hậu lo sợ địa vị của bà bị lung lay nên âm mưu cùng thái giám Quách Hòe bày kế ly miêu hoán chúa.
Lưu Hậu truyền sai cung nữ Khấu Thừa Ngự sang Bích Vân Cung mời Lý Phi sang Vạn Thọ cung đàm đạo để thắt chặt thêm tình tỷ muội cũng như để chúc mừng cho Lý Thần Phi vừa sanh được hoàng tử. Lấy lý do cầu mong cho Hoàng đế và muôn dân trăm họ được bình an Lưu Hậu ép Lý Phi họa chân dung phật bà Quan Âm để phụng thờ, hoàng tử thì để Quách Hòe trông coi và đem về cung Bích Vân trước. Mặc dù không mấy an tâm khi giao ấu hoàng cho Quách Hòe nhưng lệnh của Lưu Hậu ban ra khó lòng bất tuân mệnh lệnh. Lý Phi đành nuốt nước mắt nhìn con gào khóc khi xa vòng tay mẹ.
Về phần ấu hoàng, Quách Hòe sai cung nữ Khấu Thừa Ngự đem quăng xuống ao Liên Trì. Nhưng cung nữ họ Khấu là người trung nghĩa, không nhẫn tâm giết hại ấu hoàng, nàng đang suy tính xem làm thế nào để cứu nguy mạng ấu hoàng thì gặp thái giám Trần Lâm người thân tín của Địch Thiên Kim (vợ Bát Vương Gia). Khấu Thừa Ngự kể cho ông nghe mọi việc và nhờ ông giúp đỡ. Biết đây là chuyện hệ trọng liên quan đến hoàng tộc nên ông bế ấu hoàng về giao cho Địch Nương bảo bọc.
Lý Phi từ cung Vạn Thọ quay về thì vô cùng hoảng hốt vì nơi trướng loan hài nhi đâu không thấy, chỉ thấy xác một con mèo. Trong lúc đang hoang mang, hoảng sợ vì bị mất con thì Khấu Thừa Ngự tới cho hay đây là âm mưu của Lưu Hậu và khuyên Lý Phi trốn đi ngay vì nửa đêm nay Quách Hòe sẽ thiêu đốt Bích Vân Cung. Chưa kịp dời chân thì cung phát hỏa, Khấu Thừa Ngự hy sinh cứu Lý Phi thoát nạn.
Sau khi trốn ra khỏi hoàng cung Lý Phi lánh nạn tại nhà vợ chồng Quách Nghi, tưởng đã yên thân nào ngờ trời khéo ghét ghen phận hồng, xui khiến mùa màng thất bát, dân tình vấy loạn, vợ chồng Quách Nghi qua đời gửi gắm con thơ vừa lên hai tuổi là Quách Hải Thọ cho bà nuôi dưỡng. Bà vì nhớ thương Hoàng đế và đau xót vì mất hoàng tử nên khóc mù đôi mắt. Cảnh tình khổ lại càng thêm khổ, bà bồng bế Quách Hải Thọ lưu lạc tới xứ Trần Châu làm nghề hành khất độ nhật qua ngày.
Thấm thoát thời gian đã mười tám năm Lý Phi ngày nào giờ đã trở thành bà lão mù lòa nương thân nơi lò gạch, Quách Hải Thọ giờ cũng đã khôn lớn, lại là một hiếu nhi, hiền lành chất phác ngày ngày bán cải phụng dưỡng mẹ già.
Một hôm trên đường ra chợ bán, Quách Hải Thọ bị Trương Long, Triệu Hổ tùy tùng của Bao Công bắt nhầm lên công đường, cô bác thương tình kéo nhau đến phủ Bao Công thanh minh dùm cậu bé. Mọi việc sáng tỏ ông thả Quách Hải Thọ về và thưởng cho cậu năm trăm nén bạc vì biết cậu là một người con hiếu thảo. Quách Hải Thọ về thuật lại cho mẹ nghe. Mẹ cậu suy nghĩ “ông quan nào mà nhân đức quá vậy” rồi bà nhớ lại đêm qua bà nằm mộng thấy Thần Đông Nhạc mách bảo nên đầu cáo với Bao Công.
Bà sai Quách Hải Thọ đến phủ Bao Công bảo ông đến cho bà dạy việc. Quách Hải Thọ thất kinh hồn vía sao mẹ mình hôm nay lại lên giọng bà hương bà cả truyền sai quan lớn đến dạy việc, mặc dù không dám đi nhưng lệnh mẹ lại càng không dám cãi. Cuối cùng Quách Hải Thọ cũng mời Bao Công đến lò gạch. Cậu vào bảo mẹ lần mò ra cửa nghênh đoán đại quan. Một lần nữa bà lại nghiêm giọng nói “con ra ngoài hỏi có phải là Bao Công không, nếu đúng thì vào cho mẹ dạy việc, còn không thì về đi chớ đến cho mất công”. Quách Hải Thọ run sợ ra ngoài thuật nguyên câu nói của mẹ cho Bao Công hay, ông giận lắm nhưng ông nghĩ “nếu thương dân khổ thì nài chi tước phẩm” ông đồng ý theo Hải Thọ vào lò gạch.
Trước mặt ông là một bà lão mù lòa, tuy khoác trên người chiếc áo bần dân nhưng gương mặt không giấu được vẻ phương phi, giọng nói thì uy nghiêm tựa một bà hoàng. Bà bắt Bao Công phải quỳ trước mặt để bà khám nghiệm xem ông có ba đốt xương yến nguyệt tam sa không. Bao Công giật mình “sao bà lại biết Bao Công có ba đốt xương yến nguyệt tam sa?” bà nói “có thần Đông nhạc mách bảo” nghe đến đây Bao Công nghĩ “chắc đây là ngọc diệp hoàng nương…. có điều oan ức nên mới được thần mách bảo”. Sau khi khám nghiệm xong bà truyền miễn lễ, Bao Công nghe hai từ “miễn lễ” lùng bùng lỗ tai, ông thắc mắc tại sao một thứ dân lại dám miễn lễ cho một mệnh quan triều đình? Lý Thần Phi thuật lại câu chuyện ức oan mà bà phải chịu suốt mười tám năm và cây trâm ngày nào mà tiên vương ban tặng đã chứng minh thân phận của bà. Bao Công nghe xong liền cung kính đê đầu thủ lễ và hứa sẽ tìm ra hoàng tử giải nỗi ức oan cho bà.
Trở về triều đình Bao Công tiến hành điều tra sự việc thì mới biết đương kim hoàng thượng bây giờ chính là con của Lý Phi, vị hoàng tử năm xưa bị tráo với con mèo. Theo lời kể của Trần Lâm khi ông bế ấu hoàng về cho Địch Thiên Kim thì cũng là lúc cung Bích Vân phát hỏa, triều đình biến loạn mọi thế lực và quyền uy rơi vào tay Lưu Hậu. Chuyện Địch Thiên Kim nhận nuôi ấu hoàng cũng được giấu nhẹm để tránh tai mắt của Lưu Hậu.
Hoàng đế Tống Chơn Tông chưa kịp vui mừng vì có hoàng tử nối ngôi thì nhận được tin dữ, từ sa trường trở về nhìn Bích Vân Cung hoang tàn đổ nát, ông lâm trọng bệnh rồi băng hà. Sau khi hoàng đế băng hà vì không có con trai nên lập con của Bát Vương Gia lên kế vị ngai vàng. Bát Vương Gia trung nghĩa không đưa con của mình lên mà đưa con của Lý Phi lên chấp chuẩn ngôi vua trị vì thiên hạ.
Tuy mọi việc sáng tỏ nhưng cả triều đình không ai dám đứng ra chỉ tội Lưu Hậu và thái giám Quách Hòe. Để Lưu Hậu tự nhận tội Bao Công bày ra kế lập diêm la điện xử tội Quách Hòe, Quách Hòe tưởng mình chết nên thành thật cung khai và ký vào đơn nhận tội.
Oan án phơi bày hoàng đế Tống Nhân Tôn đích thân đến nơi lò gạch mang kiệu vàng đón mẫu hoàng về. Mẹ con sum họp đoàn viên sau mười tám năm xa cách.
Người kể: ~HànTốMai~