VŨ LINH – TÀI LINH
Tôi biết Vũ Linh là một nghệ sĩ vừa khiêm tốn, vừa tự tin, vừa sôi nổi lại vừa hay...hờn giận, vừa lễ độ vừa ngạo nghễ. Dẫu bạn có không thích tính khí của anh thì anh vẫn là một Vũ Linh đang nổi tiếng nhất.
Và tôi biết Tài Linh là một phụ nữ bình thản đến lạnh lùng. Nhưng lên Sân khấu, ngọn lửa trong nhân vật của chị hâm nóng chúng tôi. Nói chung, nghệ sĩ bao giờ cũng là người bất bình thường, huống chi người đó lại đang trên đài danh vọng. Nhưng tôi yêu mến họ trên Sân khấu, bởi vì nơi đó, hai người hợp lại đã làm xuất hiện một cái gì đó ấm áp, tình tứ, nồng nàn và ngây ngất…
Chính nhờ cái “Tình” đó mà khán giả mê đắm họ. Bất chấp ngoại hình của họ không đẹp lắm, và bất chấp giọng ca của họ không đủ hay để được xếp vào loại “giọng ca vàng”. Những người đánh giá, xếp loại nghệ sĩ bằng những tiêu chuẩn chắc sẽ ngạc nhiên : Vì lẽ gì họ nổi tiếng đến thế. Còn đối với những người mơ mộng một chút thì mọi việc thành ra dễ hiểu. Một cái liếc mắt muộn phiền, một giọt lệ vỡ long lanh, một cái nhìn ngập tràn đắm đuối – đủ làm nên một tình yêu sâu xa trong trái tim người xem. Nói vậy để thấy rằng khán giả của ta cũng đa tình thật.
Vở này nối tiếp vở kia, sự thắm thiết giữa họ trên Sân khấu ngày càng tăng lên. Đó là điều cốt yếu, sự nhuần nhuyễn của kỹ thuật chăng? Hay là thời gian gần gũi làm việc bên nhau đã không mài mòn được hưng phấn nghệ thuật của họ, trái lại càng làm nó chín muồi thêm. Tại sao lại có sự hòa hợp tuyệt diệu đó, tại sao họ lại phù hợp với nhau mà không phải với người khác? Điều đó, nói nôm na theo kiểu dân dã là ” Chỉ có Chúa mới biết được”.
Họ đều hài lòng về nhau, đều tôn trọng lẫn nhau – mặc dù người nào cũng kiêu hãnh cả. Vả chăng, tôi thích những con người kiêu hãnh, họ rất thú vị và đầy ma lực. Vũ Linh và Tài Linh – hai ngôi sao rạng rỡ. Nghệ thuật diễn xuất của họ thuộc loại hàng đầu trong số những diễn viên cải lương trẻ hiện nay.
Thật ra, hai nghệ sĩ này không giống nhau. Mặc dù cả hai đều tự tin, song nếu Tài Linh bí ẩn thì Vũ Linh hết sức bộp chộp. Nếu Tài Linh làm ra bộ ngây thơ thì Vũ Linh cố sức làm cho mình trở nên già dặn. Nhưng dường như anh “già” không nổi dù đã ba mươi mấy tuổi đời. Chắc rằng Vũ Linh thuộc loại người bạc tóc rồi vẫn còn như trẻ con vì tánh anh hiếu động, thích lăng xăng và hay quýnh quáng lên vì những chuyện không ra gì cả. Ngoài đời, tôi thấy “chân dung” của họ là như vậy đấy. Nhưng lên Sân khấu thì tình thế lại đảo ngược. Lẽ nào ? Nhưng đúng là Vũ Linh hóa trang xong xuôi, bắt đầu diễn thì anh thật chững chạc, đâu đó đàng hoàng nghiêm chỉnh lắm. Có vẻ như anh hoàn toàn kiểm soát không những bản thân mình, bạn diễn mà còn kiểm soát luôn cả phông màn với ánh sáng, âm thanh và cả khán phòng. Thế mạnh của Vũ Linh là ở đó. Còn Tài Linh bỗng dưng thích nhõng nhẽo, thích làm nư và hay tìm mọi cách để dành phần chủ động về mình, điều mà có lẽ chính cô cũng sợ là cô làm không nổi. Kết quả thì sao? Sự ganh đua âm thầm, không kém phần quyết liệt và không mệt mỏi song dễ thương của họ đã làm nên sức quyến rũ của đôi bạn diễn ấy.
Tôi chỉ mong có một điều : họ đừng bao giờ lìa xa nhau trong mối duyên sân khấu. Không phải vô cớ mà khán giả tôn vinh họ và nhất là sự mơ mộng chân thành của họ, tâm tình lãng mạn nơi những nhân vật của họ, đã làm sân khấu bớt toan tính hơn, cho dù đôi khi nó có là sân khấu thương mại đi nữa…
Trích Báo Sân Khấu