Điện thái hòa

TÀI LINH – CÓ MỘT THỜI GIAN KHÔNG MẤT…

 

Như có một tia sáng tự bên trong đã đem đến cho những nhân vật của chị một vẻ đẹp tâm hồn. Đúng hơn một sức sống có thật luôn lan tỏa đến người xem. Dù là một số phận nhuốm màu cay đắng, nhỏ nhoi, phiêu dạt như chiếc lá. Dù là cô thôn nữa hiền lành, hay một bà hoàng kiêu sa phù phiếm. Dù là một người đàn bà táo tợn, tham vọng điên cuồng, quyết nắm lấy những gì là của mình… Bao giờ cũng vậy, chị vẫn sống trọn kiếp sinh thành của nó bằng một trái tim đa cảm và nhân hậu… Một nghệ sĩ đa năng không dễ gì gặp. Vâng chị là nghệ sĩ Tài Linh.

 

Nghĩ gì về sự nổi tiếng? Thấy thích và thấy…sợ

 

Vì sao? Tôi sợ sự cô đơn. Có những lúc tôi cảm thấy mình rất cô độc. Rất may trong cuộc đời tôi luôn có chồng và con bên cạnh.

 

Thời đại công nghiệp – “hai trong một”, “ba trong một”, thậm chí “năm trong một”, còn chị thì 22 năm qua , vẫn “một trong một”… (Cười) Có lẽ con người tôi đã quen trung thành với những gì truyền thống và xưa cũ, luôn cho rằng tình yêu theo đúng nghĩa chỉ để dành cho một người. Tôi vẫn sống với tình yêu…”cổ điển” của tôi. Ngày xưa cũng vậy, bây giờ cũng vậy. Khi đã yêu chỉ biết yêu thôi. Không băn khoăn, không tính toán, không sợ hãi, không có bóng dáng của vinh quang, tiền tài vật chất,…

 

Có cảm thấy thiếu thốn điều gì? Dường như bây giờ người ta ít chịu hiểu nhau, ít thông cảm với nhau, ít chuyện trò với nhau về nghệ thuật, đó là sự thiếu thốn lớn nhất đối với nhiều nghệ sĩ hôm nay.

 

Dường như bây giờ chị sống khép kín hơn? Tôi vẫn làm việc đều đặn và hết mình. Có điều không tất bật như ngày trước. Tôi muốn dành nhiều thời gian cho gia đình. Đã lâu tôi không thâu chương trình ca nhạc, cũng không đi lưu diễn ở tỉnh xa. Riêng buổi tối, tôi vẫn cộng tác ở các sân khấu như Đầm Sen, Nhân Dân, Thủ Đô… Còn ban ngày tôi thâu tiếng hoặc quay vở video…

 

Vai diễn gần đây nhất? Vừa mới quay xong hai vở video “Sóng gió làng chài” và “Gió thổi qua sông”. Cả hai vở tôi đều đóng chung với Vũ Linh và đóng vai cô gái chân quê, tình yêu trắc trở…

 

Dường như có một gốc quê rất ngọt ngào trong chị? Thì mình vốn là gái quê mà, “hương đồng gió nội chẳng hề bay đi”…

 

Con trai chị? 21 tuổi, cao mét tám. Ngắm “ảnh bây giờ mình mới thở phào nhẹ nhõm vì cả hai vợ chồng mình đều thiếu… chiều cao nên chỉ sợ con trai thấp giống mình thì khổ. Càng nghĩ càng thấy thời gian qua mau.

 

Song có một thời gian không hề mất trong chị? Tôi luôn hy vọng là thế. Nhiều đêm không ngủ được, tôi hay nghĩ đến những số phận đàn bà đã đi qua đời tôi. Tôi nhớ đến đau lòng tiếng cười khô lạnh còn vương nước mắt của Hàn Tố Mai. Trong một phút giây, tôi đã nhìn xuống cuộc đời nàng bằng con mắt thông cảm và yêu thương hơn, dẫu nó không đủ để rửa cho nàng vết nhơ. Thật ra Hàn Tố Mai chỉ là một nạn nhân cho tham vọng điên cuồng của chính mình, cho những ước muốn rồ dại và bất khả. Bởi vì thời đại ấy, người ta không bao giờ thừa nhận tham vọng ở một người đàn bà. Tham vọng đã biến nàng trở thành kẻ mãnh liệt, mê đắm, cuồng dại, bất cần hậu quả. Tôi nhớ nhiều đến Lý Thần Phi, đến Chiêu Quân, đến Lan, Lụa, Hà, Hạnh,… Những cái tên như lạ, như quen bước qua cuộc đời tôi. Lạ hay quen, điều ấy quan trọng gì đâu, bởi tất cả luôn ở trong tôi, là những hồi ức đẹp, êm đềm nhất trong cuộc đời tôi…

 

Trong thế giới nhân vật của chị, chị day dứt điều gì nhất? Nỗi phiền muộn trong cuộc đời người đàn bà. Đời người đàn bà có bao nhiêu niềm vui? Tôi là người may mắn có được một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng các nhân vật của tôi – những cô thôn nữ, những người đàn bà quê mùa và cả những tiểu thơ đài các – họ vẫn phải chịu quá nhiều đau khổ. Trong tôi như vẫn còn nguyên vị đắng của tiếng khóc của Lan vào cái ngày Điệp phản bội nàng. Từng ấy mộng mơ, từng ấy đắm đuối của mối tình đầu. Cũng là từng ấy ê chề vỡ mộng trước sự thật phũ phàng về sự phản bội. Tôi đã không để Lan điên dại thét gào trách móc, không để nàng đắm chìm trong nỗi hận tình yêu. Nàng chỉ lẳng lặng làm cái điều nàng cho là cần làm. Đó là tìm sự quên lãng. Sự quên lãng cho riêng nàng để lịm tắt một tâm hồn. Thể hiện nhiều nỗi đau trong tình yêu, tôi nghiệm ra rằng: Người đàn bà có thể cam chịu nhẫn nhục đến cùng nhưng không thể chịu được sự bội phản.

 

Chị yêu nhân vật nào nhất? Tôi yêu tất cả những người đàn bà đã bước qua đời tôi. Những số phận bất hạnh, những nỗi đau, nỗi phiền muộn và cả những niềm vui hiếm hoi bừng nở trong lòng họ, đã làm cho tôi càng yêu quý trân trọng cuộc sống này hơn.

 

Trong vô số những sắc màu lộng lẫy, chắc hẳn chị có nhiều kỷ niệm với chiếc áo bà ba? Vâng, chiếc áo bà ba đã đi vào rất nhiều vai diễn của tôi như một hình ảnh thân thương gần gũi. Bản thân chiếc áo bà ba đã đẹp ngay từ cái tên, từ âm hưởng trìu mến trên môi ta mỗi khi gọi tên lên. Một chiếc áo bà ba giản dị, đường may không khéo, hiền dịu đến đáng thương – nhân dáng ấy đã gây được cảm tình ngay từ khi người mặc xuất hiện. Hay những vai cô thôn nữ điệu đà trong chiếc áo bà ba nổi bật tấm lưng ong… dễ thương làm sao.

 

Chị có hiểu vì sao mình được khán giả yêu da diết đến thế? Đó là món quà hạnh phúc tuyệt vời nhất mà cuộc đời đã ban tặng cho tôi. Tự đáy lòng tôi muốn nói lời cám ơn đến tất cả.

 

Tôi không thể và cũng không muốn kể hết những điều chị đã nói cùng tôi và cả những gì một Tài Linh trên sân khấu đã làm cho tôi hơn một lần kinh ngạc. Bởi vì sự thành công hay thất bại của chị, cuối cùng chỉ có khán giả là người có đủ thẩm quyền đánh giá. Khán giả đã yêu quý chị biết bao. Nếu như nhiều nghệ sĩ  khác lôi cuốn người xem bằng vẻ rực rỡ, bằng hào quang của nhan sắc, của một vóc dáng đẹp thì chị chỉ chinh phục khán giả bằng sức sống, bằng tình yêu trong sáng của tâm hồn được gởi trọn vẹn trong nhân vật. Điều ấy đã tạo nên một sức quyến rũ dài lâu…

Ngọc Vũ

 

Link: TL - có một thời gian không mất (1)

         TL - có một thời gian không mất (2)

 

Các tin khác