Điện thái hòa

NHỚ MÃI BÓNG HÌNH…

 

Tài Linh thương,

 

Chị là một khán giả yêu em tha thiết, ghiền da diết luôn. Xem video chưa đủ, chị còn mua băng cassette nghe nữa đó. Bây giờ em ít thu băng video nên chị nhớ quá trời luôn.

 

Báo Sân Khấu vừa qua có hình em, đẹp và dễ thương quá chừng chừng, càng xem càng mê. Hôm rồi có dịp đi Sài Gòn, ngang qua rạp Hào Huê thấy có quảng cáo bốn chữ “Tài Linh – Vũ Linh”. Tiếc quá vậy là hai em đã hát rồi. Tuần tới chị sẽ đi xem cho đỡ nhớ. Chỉ xem hai em ca xong là chị về, không còn hứng thú xem ai nữa hết. Đi có một mình nên đôi lúc mắc cỡ ghê vì ai cũng đi từ hai người sắp lên. Mà kệ họ, miễn chị thấy hai em là đủ rồi. Hình như hai em diễn chung mới hay, nếu diễn một mình (em hay Vũ Linh cũng vậy) không hay gì hết, chẳng hiểu tại sao? Có lẽ hai em phải sánh đôi trên SK mới hay vậy đó! Không phải một mình chị nhận xét vậy đâu nha, đa số khán giả đều thấy vậy mà. Thôi chúc em vui, khỏe, hát hoài hoài!

 

DƯƠNG NGỌC LANG

(Bình Chánh)

 

Con yêu cô bởi ánh mắt dịu hiền với giọng hát thánh thót như chim sơn ca. Con yêu những vai cô thôn nữ đầy lòng nhân hậu bao dung, những quận chúa công nương hay bà hoàng đầy đâu khổ. Những vai diễn đó luôn để lại ấn tượng đẹp trong lòng con. Con còn nhớ cách đây không lâu, chỉ vì mê giọng hát của cô Tài Linh mà con đã ăn một trận đòn kinh khủng. Chiều hôm đó trời mưa nên gia đình không cho con sang nhà hàng xóm coi ké tivi, con đợi mọi người ngủ say rồi trốn đi. Khi gia đình phát hiện tưởng đâu con giận dỗi bỏ nhà ra đi, cả nhà đốt đuốc khắp nơi tìm con thì thấy con đang say sưa xem tivi bên nhà hàng xóm. Cậu con giận quá đánh con tơi bời, đến mấy ngày sau mà con còn ê ẩm cả người, nhưng bù lại con được nhìn thấy cô là con vui lắm rồi. Hiện giờ con sống ở thành phố, thường được đọc báo, nghe Đài nên con được biết cô sẽ đi định cư nước ngoài, phải không cô? Con cũng không biết có phải con là người mau nước mắt hay không, khi nghe tin đó thì nước mắt con cứ tuôn rơi.

 

Rồi đây hàng tuần chắc con không còn đến nhà sách để tìm những vở tuồng có cô nữa; rồi đây con không còn được thấy cô trên sân khấu, và cũng không còn hy vọng được gặp cô ở ngoài đời. Cô đi rồi, những dòng chữ con viết, những lần con xin ảnh con biết phải gởi về đâu? Cô đi rồi con cũng như mất đi tất cả, vì chỉ có cô là người con yêu quý nhất, và không có ai thay thế được.

 

Tuy con với cô ở hai nơi, hai lối sống cách biệt nhưng trong tim, óc con lúc nào cũng có hình ảnh của cô. Ngày cũng như đêm con luôn nghĩ về cô. Không biết giờ này cô đang làm gì. Cô có còn đi hát không, mà sao dạo nầy cô ít xuất hiện trên sân khấu?

 

Cô Linh ơi! Dù đang làm gì, ở đâu, cô cũng đừng quên sân khấu và quên những khán giả đã dành cho cô những tình cảm chân tình nhất.

 

Đêm đêm con vẫn luôn cầu nguyện cho cô hạnh phúc bên gia đình và người thân.

 

NGỌC LƯỢM

(Cao ốc 2 Nguyễn Đình Chiểu – Q.1)

Link: Nhớ mãi bóng hình

 

Các tin khác