HOÀI VỌNG QUÁ KHƯ - HY VỌNG TƯƠNG LAI
Chàng Lương Sơn Bá hiền lành, chân chất đến độ…ngây thơ. Nàng Chúc Anh Đài thông minh, lém lĩnh. Một cuộc hội ngộ tình cờ, ba năm học bao nhiêu kỷ niệm êm đềm và cả ước mơ của tuổi xuân mộng. Dường như có đôi tay mầu nhiệm đang dệt cho đời mối tình đẹp tựa như mơ…
Đôi tiên đồng ngọc nữ trên sân khấu cũng có những cuộc tương phùng đầy bất ngờ, thú vị như thế, cũng có gần 15 năm kỷ niệm bên nhau và cả ước mơ về thánh đường chuẩn mực của nghệ thuật cải lương…
Nhưng có phải chăng, “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở, nghĩa mất vui khi đã trọn câu thề” ? Lễ giáo phong kiến đã rẽ chia Lương – Chúc, để rồi trong phút chốc chuyện tình của họ trở thành huyền thoại. Vậy những hình ảnh đẹp của đôi uyên ương luôn hiện hữu trong suy nghĩ của khán giả là do bởi “chuyện tình” của họ cũng…dở dang?
“…Chim xa bầy thương cây nhớ cội
Người xa người tội lắm người ơi
Thà rằng không biết thì thôi
Biết rồi mỗi kẻ mỗi nơi nghe buồn…”
Lời than vãn trong nỗi đau ly tình của chàng thư sinh Lương Sơn Bá hay đây chính là lời mong nhớ mà mọi người dành cho đôi song diễn? Không biết gần một năm ở nơi đất khách quê người, chị có thương nhớ về những năm tháng cũ – những ngày mà chị bắt đầu sánh bước cùng với anh trên sàn diễn. Và cũng chính từ câu chuyện tình huyền thoại Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, ngày xưa ấy, nó đưa hai anh chị vươn lên vị trí cao nhất trong lòng bao khán giả mộ điệu, còn ngày hôm nay, nó đã trở thành một hồi ức tuyệt vời về hai người.
Hoài vọng quá khứ, hy vọng tương lai, bao nhiêu người vẫn đang chờ, đang đợi một nhịp cầu thần kỳ sẽ bắt lại sợi “tơ tình” cho Vũ Linh – Tài Linh. Nhưng sự chờ đợi ấy phải đến bao lâu và chiếc cầu nối đang chốn nào, anh chị có biết chăng?