CÒN ĐÂU NGÀY XƯA…
Tôi sinh ra và lớn lên ở Cần Thơ. Ba tôi thường nói là dân miền Tây mà không biết gì về cải lương là một điều rất thiệt thòi cho vốn văn hóa cổ truyền của mình. Từ bé tôi đã được nghe và xem các cô, các bác cùng xóm mỗi đêm trăng thanh thường trải chiếu trước sân nhà đàn ca tài tử. Từ đó cải lương đã thấm vào máu, vào hồn tôi. Khi lớn lên, tôi vẫn không bỏ được thói quen nghe cải lương trước khi đi ngủ. Có người bảo tôi: bây giờ nghe cải lương thì quê mùa lắm! Tôi chỉ mỉm cười. Tôi không phải là người có tư tưởng bảo thủ mà rất thích mở rộng kiến thức về văn hóa của mình. Tôi đã nhiều lần nghe Ricky Martin, Lauryn Hill, Céline Dion hát. Giọng hát của nhưng ngôi sao ca nhạc này quả thật không chê vào đâu được, họ xứng đáng được tôn vinh là thần tượng ở đất nước họ. Tôi cũng thử nghe và xem nhiều loại hình nghệ thuật khác nhau ở trong và ngoài nước, nhưng với tôi cải lương là tuyệt vời nhất. VÌ trên thế giới chỉ có Việt Nam mới có cải lương. Tôi tự hào vì loại hình sân khấu dân tộc này lại được sinh ra từ miền Tây, chiếc nôi đã nuôi tôi khôn lớn.
Yêu cải lương tôi cũng có thần tượng của riêng tôi. Người nghệ sĩ được tôi quý mến nhất có vóc dáng nhỏ nhắn nhưng rất đáng yêu, giọng hát của chị trong sáng cao vút như tiếng sáo diều, không lầm lẫn với ai, đó là nghệ sĩ Tài Linh.
Tôi biết chị từ những năm 1989-1990 qua vai Lý Thần Phi trong vở cải lương tuồng cổ “Bao Công Xử Án Quách Hòe” phát trên truyền hình. Lần đầu tiên chị đã chinh phục được khán giả khó tính như tôi. Có lẽ đây là vai diễn để đời của chị mãi về sau này, khi chị đã có mặt trong hàng trăm video cải lương, tôi vẫn chưa tìm ra vai nào ấn tượng bằng Lý Thần Phi.
Tình cảm của tôi dành cho chị thì nhiều, nhiều lắm Bây giờ hơn mười năm tôi mới có địp bộc bạch. Tôi cũng muốn một lần được trò chuyện với chị, dù trong tay tôi có số điện thoại của chị, nhưng tôi không hề đụng đến vì tôi rất tôn trọng sự riêng tư của nghệ sĩ. Tôi cũng chưa đươc gặp chị giữa đời thường, nhưng qua những trang báo, tôi được biết chị là một người phụ nữ rất thành đạt trong nghề nghiệp và có một gia đình rất đầm ấm, hạnh phúc. Bấy nhiêu đó đủ để tôi mừng cho chị. Làm người của công chúng đã khó, trách nhiện làm vợ, làm mẹ còn khó hơn nhiều. Mới đây, tôi hay tin chị sắp ra nước ngoài sinh sống. Tôi không muốn tin nhưng vẫn thấy ngỡ ngàng, nuối tiếc.
Chị ơi! Không có nơi nào cải lương được tôn vinh bằng chính ở quê hương mình, vì nó là cái hồn của dân tộc. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã được định đoạt rồi. Có một điều không bao giờ thay đổi, đó là với tài năng, lòng yêu nghề kính nghiệp, chị luôn xứng đáng là thần tượng của tôi, không phải hôm nay mà mãi về sau.
NGUYỄN NGỌC THẢO
(Ấp Thị Tứ, xã Hỏa Lựu, huyện Vị Thanh, tỉnh Cần Thơ)